Ghi Bút
***** Phần 1 - Mùa Thu, Châu Âu
Vẫy tay, nhìn em lần cuối, rồi ngoảnh đầu xoay lưng, anh lặng lẽ bước qua trạm an ninh, vào trong phi trường.
Dõi mắt trông theo, những giọt lệ nép mình lăn trên gò má, tuôn trào, đọng rơi, sũng ướt áo em. Phi trường bổng chốc im lìm. Không gian biến thành trống vắng. Thời gian ngại ngùng đứng lại. Con tim thắt chặt. Muốn gào lớn thét to, chạy tới, níu giữ lại vòng tay người, hơi ấm, dư hương, hạnh phúc, lý sống, đời mình. Ghét anh lắm lắm, biết không, anh hỡi?
Anh quay về thế giới của anh, bên kia bờ đại dương, về với bổn phận. Thiên đường, ảo ảnh - của em. Em trở lại trong cô đơn, bên đây lề cuộc sống, lại cái mặn đắng. Trần gian, thực tế - của em.
Để em biết em cần có anh, từng hơi thở, mỗi nhịp tim. Thương anh đời đời kiếp kiếp, biết không, hỡi anh?
Một tuần thần tiên bên anh, đánh đổi cho một đời sầu mộng. Đủ à? Đòi hỏi được chăng? Than vãn với ai? Khiếu nại chỗ nào? Ông trời ở đâu?
Chiếc lá thu phai
Về đây đứng ngồi
đường xa quá ngại
để lòng theo chút nắng bên ngoài
Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai
Người đâu mất người
đời tôi ngốc dại
Tự làm khô héo tôi đây
Chiều hôm thức dậy
Ngồi ôm tóc dài
Chập chờn lau trắng trong tay
Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay
Nằm nghe giữa trời
Giòn vang tiếng cười
điệu kèn ai buốt trong tôi
Mùi hương phấn người
Một hôm nhớ lại
Hẹn ngày sau sẽ mua vui
***** Phần 2 - Sáng Thứ Bảy
- "Dậy đi con, gần bảy giờ rồi. Dậy. Dậy."
Còn trong giấc ngủ ngon, tiếng mẹ y vang bổng từ nhà bếp. Tốc chăn ngồi nhỏm dậy, y ưỡn lưng, doãi tay, che miệng ngáp.
- "Dạ, con dậy rồi mẹ."
Thưa mẹ xong, y phóng ra khỏi giường, dụi mắt ngó xuống, kiếm đôi dép. Ngày thường thì y cũng chẳng có nhanh nhẩu đến như thế đâu, phải nằm nướng nằm na thêm cũng năm mười phút, nhưng hôm nay là thứ Bảy, có nghĩa là khỏi phải đi học thêm buổi chiều và được quyền đi chơi mút chỉ. Nghĩ tới chuyện đi chơi, y lẹp xẹp đôi dép chạy thẳng vô nhà tắm, đánh răng và rửa mặt. Chợt nhớ lại giấc chiêm bao thật đẹp đêm hôm qua, y không nén được nụ cười. Nhíu mày, y cố gắng nhớ lại từng chi tiết để ghép lại trong trí thức của mình. Trong giấc chiêm bao y đã gặp được cô bé ở một chỗ nào đó, bối cảnh vẫn hơi mơ hồ, nhưng cái chính là cô bé đã nhìn y và cười thật tươi ...
- "Mau đi con, mẹ có mua xôi đậu đen trên bàn đó. Ăn rồi mà đi học."
Quay đầu về căn nhà tắm, y cầm cái khăn lau mặt rồi vội mặc bộ đồng phục, quần xanh áo trắng. Vói tay nơi đầu bàn lấy cái bảng phù hiệu, y hãnh diện đeo lên trên túi áo. Phù hiệu trường, tuy cùng khuôn khổ kích thước nhưng lại khác nhau về màu sắc, theo từng cấp lớp, từ 6 tới 12. Màu này biểu tượng cho lớp đàn anh của trường đấy, đeo vô thì hy vọng mấy nàng Trưng Vương còn để ý một chút, chứ làm dân lớp dưới, hẳn chắc các cô chẳng thèm dòm, y lẩm bẩm trong miệng.
Chạy xuống nhà bếp, y cười trừ với mẹ, nhìn đồng hồ, nhớ tới Thầy Tổng, nuốt vội gói xôi, rồi thưa mẹ đi học.
***** Phần 3 - Nhận Tin Anh
Monday
From: cbtv@
To: acvtt@
Subj:
Được tin anh cho biết, mấy ngày nay em thật là vui, lên chín từng mây xanh anh ạ. Em xin tạ ơn trời đất đã ban cho em được tròn nguyện vọng, cho em một lần "bắt cóc" anh!
Chắc sự mừng vui này đã thể hiện rõ trên khuôn mặt của em cho nên các bạn trong viện, gặp em ai cũng hỏi, có phải em vừa trúng số độc đắc hay sao mà mặt mày dạo này tươi như hoa vậy. Em chỉ cười mỉm trả lời rằng tự dưng em cảm thấy yêu đời mà thôi. Không biết họ có để ý thấy em sượng sùng đỏ mặt hay không? Thường thì các bạn cũng biết tính em, hay đăm chiêu, kín đáo, it nói cười, chỉ cặm cuội vào bổn phận. Chỗ em ở xa các thành phố lớn, ít người Việt mình, nên bạn bè coi nhau gần như ruột thịt, rất thân yêu và đùm bọc lẫn nhau. Có mặt anh, em thật muốn đem anh đi "khoe" với các bạn nhưng không biết ý anh và cũng phân vân không biết em có nên hay không? Khoe chỉ để cho các bạn hiểu tại sao em, là em, chứ không phải vì em kiêu căng, kén chọn, như các bạn thường thương chọc. Em đã bao lần nói rằng, lúc còn là Trưng Vương em đã trót thương một người, nhưng các bạn cho là em chỉ viện cớ biện minh nên không ai tin.
Sáng nay, em đã dàn xếp được với các bạn đồng nghiệp để thay thế cho em vì em phải "cần đi Paris thăm gia đình ông cậu." Em sẽ nghỉ một tuần đón anh và đưa anh đi chơi. Anh muốn đi đâu, trên trời dưới biển gì, em cũng sẽ đưa anh đi. Vậy anh muốn đi đâu?
Thật mong gặp anh và đang đếm từng ngày.
cbtv của anh
***** Phần 4 - Trên Đường Tới Trường
Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu
Tim em chưa nghe rung qua một lần
Làn môi em chưa hôn ai cho thật gần
Tình trần mong manh
Như lá me xanh
Ngơ ngác rơi nhanh
Thu giăng heo may cho bóng cây lạnh đầy
Người cho em nghe câu nhớ thương từng ngày
Những ngày đợi chờ
Trong nắng vu vơ
Trong mắt ngây thơ
Nhớ khói xưa lạc vấn vương
Cho hơi ấm lên môi người
Lùa sương kín nhẹ vây ngập trường
Làm mây yêu thương
Vương trong hồn em
Người cho em nghe quen môi hôn ngọt mềm
Tình cho tim em rung những đêm lạnh lùng
Từng chiều cùng người
Về trong cơn mưa bay
Nghe thương nhớ tràn đầy
Lên đôi mắt thật gầy
Trưng vương hôm nay mây vẫn giăng đầy trời
Công viên năm xưa hoa vẫn rơi tuyệt vời
Bóng người thì mịt mùng
Từng hàng me rung rung
Trong cơn gió lạnh lùng
Trong nắng ngại ngùng
Nắng vẫn vương nhẹ gót chân
Trưng vương vắng xa anh dần
Mùa thu đã qua một lần
Chợt nghe bâng khuâng
Lá rơi đầy sân
Từ Hai Bà Trưng, y tống ga PêCê quẹo sang Thống Nhất hướng về Sở Thú, vọt lẹ cho kịp giờ. Vô trễ, một là sẽ đụng Thầy Tổng đứng ngay trên đầu dốc chờ, hai là nếu quá năm phút thì lão quản gia sẽ đóng cửa trường rồi thì cũng phải qua tay Thầy Tổng mà thôi. Ngang tới Cường Để, y chợt nghe vang vọng đâu đây giọng ca trữ tình của Thanh Lan qua bài hát "Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu." Có lẽ là từ phía cafe Nguyễn Du, y miên man trên phiếm nhạc, học xong chắc mình phải kéo vài thằng ghé, chơi một ly cafe sữa đá, hít hà một điếu, và thưởng thức vài bài nhạc trẻ. Dạo này Sài Gòn, nhạc dịch ngoại quốc rất thịnh hành và bài này là một trong những bài y rất thích từ ngày y bắt đầu để ý tới cô bé. Đằng trước, màu trắng học trò của các cô láng giềng Trưng Vương cũng đang tấp nập, pha lẫn cùng những quần xanh áo trắng, luồn xuống Nguyễn Bĩnh Khiêm. Đảo mắt, y thì thầm, đâu rồi, thử xem sáng nay có may mắn để thấy cái cô bé tóc dài dễ thương trên chiếc xe Cady màu hạt dẻ này không. Chạy gần tới cổng trường mà chưa thấy cô nàng, thất vọng, y chậm xe, chen quẹo vào cổng, tuy nhiên mắt vẫn hướng xuống tận cuối đường, Công Viên Lá Vàng, tìm kiếm. Y tự nhủ, tuần sau nhất định phải ráng đi học cho thật sớm, mới có cơ hội đứng đợi trước cửa trường, để ngóng em.
Thường thì Thầy Tổng Giám Thị Nguyễn Mạnh Tuân, đám học trò gọi tắt là Thầy Tổng, luôn đứng trước cửa trường mỗi buổi sáng, tay cầm cuốn sổ đen, cây viết, để kiểm soát trật tự. Cả trường, toàn thể học sinh đều rất sợ Thầy. Trò nào quần áo không chỉnh tề, thiếu đồng phục, bê bối, áo bỏ ngoài quần, tóc dài, phá phách, không trật tự, vân vân, đều được Thầy ưu ái chiếu cố đến, cho tên và lớp ngay vào sổ, rồi thì còn tặng thêm vài chục cái hít đất làm gương cho các bạn và để nhớ đời. Tội nặng lại còn phải bị cấm túc, ở lại sau giờ học. Chính y ta, dù chưa lần nào có cái hân hạnh được Thầy vả cho một cái bạt tay hoặc bị cấm túc, nhưng cũng đã nhiều lân hít đất đến đen mũi. Những tên vào sổ đen, đều phải lên trình diện với Thầy trước khi vào học ngày hôm sau, để Thầy xem tóc đã ủi cao lên chưa, quần áo đã đàng hoàng chưa, vân vân, trước khi Thầy gạch tên ra khỏi sổ. Thầy mà đứng ngay cửa thì cứ cuối đầu chuồn vào cho lẹ lẹ, không dám nhìn. Nhưng may quá, hôm nay chẳng thấy Thầy đầu dốc, y chỉ chậm ga rà thẳng vào sân trường. Có Thầy thì phải xuống dẫn bộ xe vào, không thì thể dục thể thao mệt nghỉ. Vừa khoá xe xong thì tiếng chuông nhập học vang lên, y phóng chạy về phía góc trường, nhảy hai ba bước thang một lần, lên lầu ba, cho kịp.
***** Phần 5 - Phân Vân
Thursday
From: cbtv@
To: acvtt@
Subj:
Anh yêu,
Tâm tư con người thật khó hiểu anh nhỉ, buồn vui lẫn lộn, có nhiều khi em cũng không hiểu cả chính em nữa.
Mấy ngày nay em hơi mất ngủ, một nửa chắc là tại vì em người cứ như bốc lửa, nôn nóng, bồn chồn, mong anh từng phút từng giờ, nhưng nửa kia là vì có nhiều điều làm em đâm ra nghĩ ngợi.
Thứ nhất, em phân vân là không biết em có nên gặp anh không? Gặp anh, có phải là em đã làm điều gì trái luật để rồi mang tội với Phật Trời hay không? Hay là thôi, anh khoan đừng qua nữa? Nhưng rồi em lại nghĩ rằng mọi chuyện đều đã có sự sắp xếp của tạo hoá. Nếu không cho em gặp anh, sao đấng trên lại khiến cho em kiếm lại được anh?
Điều thứ hai là qua bao nhiêu năm tìm kiếm anh, những lần trong cuối cùng của tuyệt vọng em hay cuồng nghĩ trong đầu là chắc có lẽ ngày em được tất cả sẽ cũng là ngày em mất hết tất cả. Nay sắp gặp anh, cái điềm ý này cứ mông lung quay lại trong em mấy hôm hay. Nhưng anh biết không? Nếu được gặp anh rồi thì em có phải lìa xa cõi trần này đi nữa, em cũng xin mãn nguyện.
Thứ ba, em không biết em có can đảm để gặp anh hay không? Bắt đầu từ khi chúng mình quen nhau, lúc nào em cũng rất "sợ" anh, vì thấy anh thật "lớn", ít nói, nghiêm nghị, oai phong. Nhìn hình anh, em cũng thấy anh như ngày xưa. Em vẫn "sợ" anh. À quên, anh của em vẫn "bảnh" như ngày nào. :-)
Nhưng rồi thì, mặc dù em không chuyên về ban tâm lý học, em tự biết, tất cả những lo âu nghĩ ngợi của em cũng chỉ là vì em KHÔNG MUỐN MẤT ANH mà thôi. Thời gian như con thoi bay, em không còn là cô bé 16 thẹn thùng e lệ ngày nào anh đã đón đưa trước trường. Em sợ anh không thương em nữa, có không anh?
Cô bé của anh có vớ vẩn lắm không anh? Em viết cho anh chỉ để muốn chia sẻ cùng anh tất cả, không muốn dấu anh bất cứ điều gì. Vì em tất cả là của anh. Vậy anh đừng hiểu lầm em, nha anh? Đừng giận em, nha anh? Mong gặp anh lắm lắm.
Thật nhớ anh và đang đếm từng giờ.
cbtv của anh
TB: Em cũng biết, chỗ hay chỗ đẹp nào anh đều đã tới. Vậy thì thôi, em sẽ cho anh sống một tuần trong cuộc sống hàng ngày của em. Em nói trước là cuộc sống của em rất buồn, thành phố cũng ảm đạm vắng vẻ, chẳng có gì vui, nhưng sẽ thể theo lời yêu cầu của anh. Lúc nào anh cảm thấy muốn đi đâu chơi, thì mình sẽ đi thôi.
***** Phần 6 - Trong Lớp
Love Story
Where do I begin to tell the story
Of how great a love can be
The sweet love story that is older than the sea
The simple truth about the love she brings to me
Where do I start
With her first hello
She gave a meaning to this empty world of mine
There"d never be another love another time
She came into my life and made the living fine
She fills my heart
She fills my heart
with very special things
With angel songs, with wild imaginings
She fills my soul with so much love
That any where I go
I"m never lonely
With her along who could be lonely
I reach for her hand. It’s always there
How long does it last
Can love be measured by the hours in a day
I have no answers now but this much I can say
I know I"ll need her until the stars all burn away
And she"ll be there
How long does it last
Can love be measured by the hours in a day
I have no answers now but this much I can say
I know I"ll need her until the stars all burn away
And she"ll be there
Từ bàn ngồi, nhìn trái ra cửa lớp, xuyên dọc lá cành hàng cây Phượng đỏ, băng ngang Nha Khảo Thí, y có thể thấy được một phần ngôi mái đỏ của trường láng giềng. Các lớp đàn anh, được học trên dãy lầu ba, thì đặc biệt có cái may mắn này mà đám lầu dưới chưa được hưởng. Nếu đứng sát lang cang lầu, nhón chân cho cao một tí, thì cũng thấy được phần nào dãy lang cang lầu ba đằng kia, linh tinh nhộn nhịp với những bóng dáng màu trắng qua lại trước giờ tựu trường, trong giờ chơi, hoặc sau giờ tan trường. Có thể nào cô bé đằng ấy cũng đang mơ mộng về mái trường đằng này như mình không, y thả hồn bay bổng. Ngồi trong lớp, hết giờ Vạn Vật rồi qua giờ Toán mà đầu óc y sáng nay, chắc tại vì giấc mơ tuyệt trần đêm qua, vẫn còn lạc chân ở cuối đường, mặc cho tiếng vang vang của Thầy đang giảng dạy trong lớp.
Y còn nhớ rất rõ ngày đó, không nhỉ, cái giây phút đầu tiên đó, cái tíc tắc đó mà cô bé đã vô tình lấy mất đi cả tâm hồn y. Vào một trong những ngày của tuần đầu nhập học, hôm ấy, sau giờ học, y đèo thằng Phú Lùn xuống Nguyễn Huệ để cùng thâu vài bài nhạc ngoại quốc, nhưng phải tạt ngang vào Văn Hoá Pháp trước, ở Đồn Đất, để cho thằng này chạy lẹ vào lấy giấy tờ ghi tên xin học. Đứng đợi không gì làm, y đảo qua bên kia đường, trước mặt nhà thương, tiện đổ một chai xăng bán dạo, rồi, trời oi bức, băng ngược lại bên đây đường, đậu xe, gọi một ly đậu đỏ bánh lọt. Cho thêm nhiều nhiều bánh lọt nhé chị, y vừa cười giã lã với bà bán chè vừa kéo cái ghế xếp ngồi. Đang thưởng thức những hạt đậu đen ngọt tan, nước đá bào mát lạnh, trộn lẫn với cái mềm dẻo của từng đụm bánh lọt, bổng dưng y ngừng ngẩn ra. Từ trong Văn Hoá Pháp, một cô bé nhỏ nhắn, y đoán chừng 15 hoặc 16, dáng người mảnh khảnh, với mái tóc huyền xoã đôi bờ vai, gọn gàng trong chiếc áo dài trắng học trò, phù hiệu Trưng Vương trước ngực, đang nhanh nhẩu bước ra. Những sợi nắng thủy tinh, nhún nhảy theo từng bước chân ngà, phủ kín trên mái tóc dài, xong rơi xuống khuôn mặt thùy mị xinh xắn, xiên qua đôi mắt đen lánh, rồi chuyển mình uốn nắn xuống theo những đường cong thiên nhiên của người con gái, để cuối cùng rớt tận chân bám sát lấy gót nàng như không muốn tách rời. Y cũng không biết rõ, nhưng có một cái gì đó trong cô bé, thật quyến rũ, rất thu hút, đã bổng nhiên làm y thấy rung chuyễn trong lòng. Lần đầu tiên trong đời, y xúc nhận được một cái cảm giác mạnh, một tâm động mới lạ, một trạng thái mà y chưa hề bao giờ có, mà y không thể diễn tả được. Y ngơ ngẫn im lặng nhìn theo cô bé ghé lấy chiếc xe Cady nơi gởi xe, ngồi lên, chạy hút tận cuối đường, rồi mới giật mình choàng tỉnh. Y nhổm dậy, tính vác xe rượt theo, nhưng sực nhớ là chưa trả tiền ly đậu và xém chút nữa là quên mất cha thằng bạn. Em, Trưng Vương, em dân Trưng Vương, y lẫm bẫm, được, được, không sao, mai xem, mai chặn, mai đợi, mai làm quen, mai xí, mai dành...
- "Học sinh đứng!"
Bắn cả người, và như phản xạ, y đứng chỉnh lên, theo toàn lớp, nghiêm chào Thầy ra. Cái thằng Văn Mồm To, trưởng ban Trật Tự, làm giật cả mình, y làu bàu, chắc xíu nữa, phải dũa nó một trận thảm thiết quá!
- "Học sinh ngồi!"
Rồi thì như ong vỡ tổ, đám học trò ùa ra từ trong các lớp, giờ ra chơi. Dãy hành lang đang im lặng nhừ tờ, không một bóng người, phút chốc trở thành hàng tôm hàng cá chợ Bến Thành. Các học sinh chen nhau, tụ ba, nhóm bảy, đùa cợt, chạy nhảy, trò chuyện, phách láo, vân vân. Đằng này, một số đang quay quần bên cạnh thằng Minh Tếu, ắt hẳn, nghe nó kể chuyện tiếu lâm cười bể bụng. Bên nọ, thằng Thắng Kiến Càng đang săn tay áo phô trương con chuột cuồn cuộn, trên ánh mắt khâm phục của đàn kiến non bu quanh. Thằng Thái Béo thì khỏi hỏi cũng biết nó đang đứng xếp hàng đầu dưới Sinh Tiếp Vụ, mua chai Xá Xị và ổ bánh mì. Chỗ cửa lớp, thằng Hùng Nổ dơ tay ba hoa chích chòe, khoe thằng Khải Hô chuyện nó mới cua dính một em Trưng Vương nào đó. Gần cầu thang, thằng Trí Tây Ninh hoạt náo về mấy cái phim Tây đang trình chiếu ở Rex và Eden. Hơn chục thằng đứng dựa lang cang, hướng về Trưng Vương, vô tư lự. Một số thì vẫn ngồi tại bàn học, đọc Rin Tin Tin, Xì Trum, Lucky Luke, Cô Gái Đồ Long, Anh Hùng Xạ Điêu, Điệp Viên Z-28, Tuổi Hoa Tím, vân vân. Riêng cuối lớp, thằng Thi Khùng với bọn nhà lá, xúm nhau ngấu nghiến cuốn Playboy mà nó, chôm lén của ông già nó, đem vô cho anh em hiểu biết cái sự đời.
- "Mày!"
Quay lại, y nhận ra thằng Thành Công Lý, đang nhanh bước tới. Thằng này, ông già nó dân buôn bán làm ăn, nhà khá giả, quần áo nó lúc nào cũng tươm tất, rất xịn, toàn là may ở nhà may Tuấn, Công Lý cả, nên anh em đặt cho nó là Thành Công Lý, chứ nhà nó chẳng phải ở đó. Tuy dân khá giả, nhưng thằng này rất dể thương, hòa đồng, chơi xộp với anh em, nên ai cũng mến.
- Mày nhớ tối nay đến sớm nhe mày. Giới nghiêm 11 giờ, tới sớm chơi được lâu. Tao nói tụi nó hết rồi.
Tối nay, gia đình hắn tổ chức sinh nhật 16 tuổi cho con em hắn tại nhà. Em hắn thì lại học Gia Long nên ít thằng biết. Vài thằng đã đến nhà chơi, thì kể con em hắn coi hết xẩy, nhưng chẳng thằng nào dám mon men rớ vào, lộn xộn thằng Thành nó xì nẹt. Tối nay, hắn rủ rê cũng cỡ chục thằng bạn thân tới nhà chơi. Nghe mấy thằng kia nói là có nhảy đầm nữa, nhưng nhất là, bạn của em hắn cũng sẽ đến rất đông, nên thằng nào cũng hứng hở. Đây là dịp đầu tiên y có cơ hội đến nhà thằng Thành.
Belle
Belle comme un matin
Après une nuit blanche
Comme une goutte d"eau
Au milieu du désert
Belle comme un silence
Après une avalanche
Comme une île déserte
Au milieu de la mer
Tu es bien trop belle
Pour entre vraie trop belle
Bien trop belle pour moi
Et pourtant tu dors près de moi
Tu es bien trop belle
Pour entre vraie trop belle
Bien trop belle pour moi
Et pourtant je vis avec toi
Belle comme une chaîne
Aux pieds d"un galérien
Comme un dernier mirage
Au milieu du désert
Belle comme un souvenir
Au milieu d"un chagrin
Comme une île déserte
Pour un perdu en mer
Tu es bien trop belle
Pour entre vraie trop belle
Bien trop belle pour moi
Et pourtant tu dors près de moi
Tu es bien trop belle
Pour entre vraie trop belle
Bien trop belle pour moi
Et pourtant je vis avec toi
***** Phần 7 - Gặp Anh
Hôm nay, người con gái đã thức dậy thật sớm khi mặt trời chưa mọc, ngồi trang điểm thật lâu trước bàn phấn, như muốn xoá đi tất cả những nét hằn của thời gian. Tạm hài lòng, người con gái đến đứng trước tủ áo, ngắm nghía và thay thử nhiều lần, cuối cùng chọn một bộ đồ đầm màu hồng nhạt của một nhà kiểu mẫu nổi tiếng lâu đời của Pháp, rất thích hợp với mẫu người mảnh khảnh và nước da của cô ta. Kế đến, người con gái mở lửa hâm nóng lại nồi phở mà ngày hôm qua cô đã bỏ nhiều thì giờ nấu nếm nhưng vẫn chưa vừa ý, vẫn không hài lòng. Không biết anh ưa nhạt hay mặn? Không biết anh có thích không? người con gái tự hỏi. Trong lúc phở đang hâm, người con gái kiểm lại trong tủ lạnh, chất đầy với những món ăn Á Châu mà tuần rồi cô ta đã bỏ ra gần một ngày trời đi mua sắm ở các chợ Tàu vùng phụ cận. Chỉ nhìn trong tủ lạnh thôi cũng biết, số đồ ăn chồng chất đó có thể đủ nuôi một gia đình năm người hơn một tháng. Lấy trên tủ xuống, người con gái sắp xếp hơn mười loại cafe ngon nhất, từ khắp địa phương trên toàn cầu, bên cạnh cái máy lọc café. Không biết anh thích uống loại nào? Đậm hay vừa? người con gái thắc mắc. Trước khi rời nhà, người con gái còn tỉ mỉ đi lên đi xuống, đi qua đi lại, cẩn thận coi lại nhà cửa cho ngăn nắp, gọn gàng, thẳng thắng, sạch sẽ, ... Người con gái muốn tất cả đều phải chu đáo, thật hoàn hảo, từ trong ra ngoài, đặc biệt cho ngày hôm nay - như thể một cô dâu trong ngày cưới trọng đại của đời mình!
Ở một phi trường quốc tế tại Âu Châu, như mọi phi trường khác trên thế giới, mặc dù trời mới bắt đầu mọc, nhưng cũng đã nhộn nhịp tấp nập với kẻ đến người đi. Tại khu nhập nội, ngưòi con gái đứng khép mình sau một đám người khá đông - cha mẹ đón con cái, bạn đón bè, vợ đón chồng, tình nhân đón người yêu, kẻ tri kỷ đón người kỷ tri , nóng lòng xem xuống đồng hồ, bồn chồn coi lại trên bảng thông cáo về các chuyến bay sớm trễ, hồi hộp hướng về cửa xuất của ban quan thuế, mặc dù cũng còn hơn nữa tiếng máy bay mới đáp.
Rồi thì cuối cùng, gã đàn ông cũng nhanh bước từ cổng ra, quần áo xốc xếch nhăn nhúa, gương mặt thể hiện sự mệt nhoài sau một chuyến viễn hành dài như bất tận, tuy nhiên mắt gã vẫn đi tìm kiếm một ánh dương trong biển người bên ngoài.
Từ xa, mắt trong mắt, gã đàn ông và người con gái đồng nở một nụ cười thật tươi.
Trước mặt, gã đàn ông và người con gái âu yếm nhìn nhau thật lâu. Rồi gã đàn ông cầm hai tay người con gái, hôn nhẹ lên đôi bàn tay, khẽ nói:
- " ..., để có được cái diễm phúc một lần cầm tay em..."
Như đã thuộc lòng đâu đây những hàng chữ này, người con gái nức nở. Gã đàn ông trìu mến nâng tay lau nước mắt cho người con gái, vuốt mặt, hôn nhẹ trên má, rồi ôm chặt người con gái trong vòng tay, khẽ hỏi:
- " Em có đem bộ đồ nghề của em theo không?"
- " Dạ, .... anh nói gì?", lệ nhòa, ngưòi con gái tựa đầu trên vai gã đàn ông, không hiểu.
- " Đứng trước mặt tôi, mổ xẻ đem trái tim tôi ra, cầm trên tay, và đọc." gã đàn ông thì thầm bên tai người con gái, "Em muốn mổ tim anh tại phi trường hay đợi về nhà?" gã đàn ông hỏi tiếp.
- " Anh!!!", người con gái không nén được nụ cười mãn nguyện, mắng yêu gã đàn ông.
***** Phần 8 - Tan Trường
Giờ học cuối là giờ dài nhất trong các giờ học. Không chỉ vì sau đó thì tan trường, thêm là chiều nay thứ Bảy cuối tuần, nhưng đối với y, nó còn là vấn đề tranh thủ thời gian chạy cho kịp ra cổng trường đón đợi cô bé.
Trường Võ Trường Toản có cái may mắn - hay cái chẳng may vì bụt nhà không thiêng? - trong địa thế. Ngoài cái nằm trước mặt Sở Thú, trên con đường thơ mộng Nguyễn Bĩnh Khiêm với hàng cây me xanh trải dài hai bên đường, trường y còn nằm cạnh và ngay đầu đường của trường Trưng Vương để các tà áo trắng vào ra đều phải đi ngang. Trường y khét tiếng kỷ luật thời đó do ban quản trị và giáo sư rất kinh nghiệm và thật tân tâm. Các học trò trước khi nhập trường đều được phát cho một bản nội qui gồm mười mấy điều kỷ luật mà phụ huynh phải ký tên lên và mọi học sinh đều phải tuyệt đối tuân hành. Có điều, y dám quả quyết rằng chẳng thằng y nào mà thuộc lòng những điều nội qui này cả. Tuy nhiên, ngoài những điều nội qui trên, soạn thảo bởi ban quản trị, còn có hai điều ngoại qui, soạn thảo bởi tâm hồn các con người Võ Trường Toản chúng y, mà y quả quyết rằng tất cả đều nằm lòng:
1. Cấm không được mua vé vào Thảo Cầm Viên.
2. Phải bảo vệ lãnh thổ bằng mọi phương cách.
Trong vấn đề thi hành điều một, các thế hệ đàn anh thì vạch rào và thời y thì leo tường. Cấm đây là cấm mua chứ nào phải cấm vào! Riêng cái điều ngoại qui thứ hai này đã làm nhiều anh hùng trường của y, qua bao cấp lớp, có tay đã phải suốt đời mang thẹo kìm búa xuồng xích của dân Cao Thắng và bao nhiêu các trường nam sinh khác. Bút chì bút mực, trong giờ học thì là dụng cụ để dùi mài kinh sử nhưng ngoài giờ học lại bất đắc dĩ trở thành vủ khí chống ngoại xâm. Thế nhưng nhiều khi chúng y, vì quá sốt sắng, quá lo lắng, quá ân cần, quá âu ái, quá chăm sóc, quá tận tâm trong trọng trách, nên đã gây ra vài ấn tượng không mấy tốt cho một số tà áo dài và chuyện này đã đưa đến dăm cú điện thoại từ ban quản trị Trưng Vương đến ban quản trị Võ Trường Toản rằng "trò các anh chọc ghẹo trò chúng tôi..." để rồi hai trường thỏa thuận trong quyết định thay đổi giờ học: Trưng Vương vào lớp sớm 15 phút và Võ Trường Toản tan trường trễ 15 phút, với mục đích tránh đi một phần nào sự "hiểu lầm" này của các nữ sinh, giảm đi phần nào sự "gắn bó" của các nam sinh.
Chính vì thế, chuông tan trường vừa vang lên, là y phải tranh thủ thời gian, khoan vội lấy xe vì phải chen chúc mất nhiều thì giờ, chạy thẳng ra cổng, băng tung qua đường chỗ Quán Hẹn, đứng ngóng em ngay, sợ mất cơ hội được nhìn thấy em hôm nay, lo nếu ra trễ em về mất!
Dù lẹ chân đến thế, hôm nay khi y chạy ra tới nơi, thằng Kiệt Ngầu cũng đã ngồi sẵn trên chiếc xe của hắn, nhe răng cười hề hề, ở Quán Hẹn. Thằng Ngầu này, danh bất hư truyền, muôn đời cúp cua, học thì toàn vịt với ốc (vịt lộn và ốc tọt), chẳng bao giờ thấy mặt trong lớp, ngoại trừ giờ cô Vạn Vật thì hắn luôn luôn có mặt, ngoan ngoãn đôi mắt nai tơ ngồi chăm chú, nhưng không phải để nghe cô giảng dạy, mà để ngắm cô dạy giảng! Ngầu ta có mặt nơi đây, chỉ với mục đích hể em nào "mi nhon" xinh xắn đôi chút tạt ngang qua, thì hắn liền vọt theo cua chọc. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đi đêm sẽ có ngày gặp ma, y nghe kể lại là có một lần nó bị tổ trác nặng, chọc ghẹo nhằm một em không phải tay vừa, bị cô nàng đanh đá chửi thẳng vào mặt rằng "Mặt búng ra sữa mà bày đặt nham nhỡ với chị" làm hắn quá ư là quê xệ. Nhưng, mặt dày hơn vỏ bưởi, xệ đâu cũng được hai ba bữa rồi thì chàng Ngầu ta, vẫn chứng nào tật nấy lại kè kè cua chọc các nàng, chơi láng. Thêm bên kia đường, đám nhà lá lớp 11 cũng đã tụ tập ngay cuối dốc, ngồi trên cái dây xích, la cười, chơi nghịch. Các nàng nào đi bộ, mà lỡ dại, ở phía bên trường thì chúng hắn trồ trồ nhìn, đợi ngang qua, là bắt đầu đếm nhịp chân "một, hai, ..., một hai, ..." làm các nàng thẹn thùng mắc cở quíu cả chân, trông tội nghiệp. Phía Sở Thú bên này thì cũng chẳng khá giả gì hơn cho lắm, điển hình là thằng Kiệt đây.
Từ cái ngày tình cờ đó tại Viện Văn Hóa Pháp đến hôm nay cũng đã hơn hai tháng mà y vẫn chưa có đủ can đảm để làm quen với em, ngoài ra việc hằng ngày đứng ngóng đầu đường để ngắm em. Trong trường, trước mặt bạn bè, lúc nào y cũng tỏ ra rằng ta đây, thằng chịu chơi phá phách, để anh em khỏi cười chê, mà hình như, y ngẫm nghĩ, thằng nào ở cái tuổi của y cũng chỉ thế thôi. Y, thật ra, là một thằng con trai mang nặng nhiều mặc cảm về cá nhân cũng như hoàn cảnh. Những mặc cảm này từ hồi nào đã khiến cho y sống nhiều về nội tâm và mất kém cái phần tự tin cho chính mình. Những buổi chiều buồn, y hay leo lên mái nhà của y, một mình ngồi đắm chìm trong tư tưởng, cho thân phận, cho hoàn cảnh, cho tương lai, để rồi cái buồn chỉ thêm rây rứt ở trong lòng. Thế cho nên, qua bao ngày đợi mong, bao đêm nhung nhớ, cùng bao lần đã theo xa phía sau hửi khói xe em, y vẫn chưa có đủ can đảm để dám làm quen, vẫn chỉ trong tư thế thương thầm yêu trộm. Y cũng chưa biết em tên gì, học lớp mấy, ở đâu. Mà cũng không quen ai Trưng Vương để hỏi. Hỏi mò bạn bè thì tụi nó chọc quê chết.
Hình như có lẽ các nàng Trưng Vương không mấy thích các chàng trường này thì phải, y hay thường đăm chiêu bi quan, chê bọn này còn hôi mùi sữa, thiếu bản lãnh, chưa đủ tư cách chăng? Nếu không thì tại sao các nàng dường như ai ai cũng đều vểnh mặt kiêu cao khi ngang qua nhà láng giềng? Hay là các nàng đang với cao trên tầm tay tụi này, mong đợi các chàng dân Đại Học đến đón đến đưa cơ? Chẳng lẽ các nàng thật tình không biết là bao anh em chúng tôi đây, đã dài cổ đợi chờ nơi Quán Hẹn, đã dầm mưa dãi nắng trồng cây Si làm cột đèn cột điện dưới cuối đường, đã hiến thân mang nhiều thương tích của đám ngoại trường, giữ gìn cho tà áo các cô luôn nhẹ bay theo từng cơn gió thoảng sáng trưa hay sao? Hay tại vì cái sự ân cần yêu ái, nhiều khi đến quá khích, của chúng tôi đã làm cho các nàng sợ hãi xa lánh?
Đứng hơn hai chục phút, cho đến khi xe cộ thưa giãn, rồi nhìn xuống cuối đường còn vỏn vẹn vài chiếc xe máy, y thở dài, băng qua đường, ngược vô trường lấy xe. Mình ra trễ cô bé về mất, y tiếc nuối. Mỗi ngày phải nhìn thấy em một lần thì y ăn mới ngon ngủ mới yên được. Y nhớ có một lần, một buổi sáng khi y đi học thật sớm, đang đứng trước trường cùng với vài thằng, để đợi ngắm em thì từ xa thấy em trên chiếc Cady đang chạy tới. Lúc đang chăm chú nhìn, y chắc chắn rằng, thì em cũng hơi nghiêng đầu nhìn y thật lâu, ngang qua cửa trường, làm y nhói cả tim. Khỏi nói, bửa ăn chiều hôm đó y ăn thật ngon, thật nhiều, vừa ăn vừa mơ mộng. Thế nhưng mấy hôm sau, y cũng lại đứng ngay chỗ cũ, nhưng em lại chơi cái xù, chẳng bao giờ để ý ngó ngàng tới nữa. Hay là y có lộn chăng?
Oh! Mon Amour
Elle a des yeux qui voient la mer
A travers la pluie qui descend
Elle fait des rêves où elle se perd
Entre les grands nuages blancs
Elle ne sait plus le jour ni l"heure
Elle a des larmes au fond du cœur
Qui lui font peur
Oh! mon amour écoute-moi
Déjà la vie t"attends là-bas
Non n"ai pas peur il faut me croire
La vie est belle même sans mémoire
Tu sais je te raconterai
Avec le temps tu comprendras
Elle n"entend pas ce que je dis
Et sa main dans ma main s"endort
Je voudrais être ce pays
Où elle s"en va chercher encore
Dans le miroir de son passé
Ce rêve qui s"était brisé
Un soir d"été
Oh! mon amour écoute-moi
Un autre monde t"attend là-bas
Non n"ai pas peur il faut me croire
La vie est belle et notre histoire
Peut continuer quand tu voudras
Et tout sera comme autrefois
Oh! mon amour ouvre ton cœur
Tu m"entendras
Pardonne le mal que je t"ai fait
Je ne te quitterai plus jamais
Oui mais demain dans mes cheveux
Je vois des soleils dans tes yeux
Oh! mon amour
Une autre vie t"attend là-bas
Je t"aime tant il faut me croire
Le monde est beau et notre histoire
Peut continuer quand tu voudras
Et tout sera.........
***** Phần 9 - Tổ Ấm
Sau khi thu hành lý, họ ra bãi đậu xe để lấy xe về nhà. Trên hơn một tiếng đồng hồ từ phi trường về nhà, người con gái thì lái xe còn gã đàn ông ngồi bên cạnh nghỉ ngơi xem phong cảnh địa phương. Thỉnh thoảng người con gái hỏi thăm gã đàn ông xem gã có mệt lắm không, đói chưa, và trả lời những câu hỏi hoặc giải thích cho gã về những kiến trúc, phong cảnh có đặc tính địa phương.
Dần dà, câu chuyện kéo trở ngược lại hơn 33 năm và, mặc dù đề tài này đã nhiều lần được hỏi đáp nhưng hình như không bao giờ đủ để thỏa mãn, người con gái hỏi vì sao ngày ấy tại Viện Văn Hoá Pháp gã đã để ý tới người con gái, cái gì trong người con gái mà đã đập vào mắt gã để gã đem lòng yêu thương. Gã nói rằng gã cũng không biết chắc, có thể là vì giây phút đó Ngưu Lang gặp lại Chức Nữ trên cây cầu Ô Thước, lúc Chúc Anh Đài trở về với Lương Sơn Bá, khi Juliet hớp hồn Romeo, vân vân, là vì tất cả, nhưng chỉ chắc là, là, là vì đó là em! Gã hỏi ngược lại thì người con gái trả lời rằng là vì ánh mắt thu hút rất đặc biệt của gã, chỉ một lần chạm phải trước mặt trường, người con gái đã muốn dành ánh mắt ấy làm của riêng cho mình. Sau lần đầu tiên ấy, người con gái chỉ dám liếc thầm và hy vọng chứ không dám nhìn nữa, mỗi khi ngang qua trường. Nhắc đến hai trường, người con gái nói rằng phần đông nữ sinh Trưng Vương rất ưu ái đặc biệt với các chàng Võ Trường Toản, vươn mặt nhìn thẳng là vì sợ các anh hơn chứ không phải làm cao làm kiêu, vì biết ngang qua trường là sẽ bị hằng trăm cặp mắt tò mò soi mói, rất thích các anh nhưng thân phận con gái nên phải đành chịu thụ động, mong đợi các anh bắt chuyện trước.
Cuộc đàm thoại tiếp diễn không ngừng cho đến khi họ về tới một căn nhà ấm cúng trong khu ngoại ô của một thành phố nhỏ. Người con gái sửa soạn phở nóng trong lúc gã đàn ông đi tắm rửa thay quần áo. Trong khi ăn, gã đàn ông khen căn nhà dễ thương ngăn nắp, mẫu vườn phía sau thật thơ mộng, và tô phở ăn ngon chưa từng thấy, làm người con gái đỏ mặt nguýt yêu là gã khéo nịnh đầm.
Sau khi ăn, họ lên phòng khách, sau giây phút ngượng ngùng, ngồi sát bên nhau tay trong tay trước lò sưởi, trò chuyện tiếp. Những chẳng được bao lâu thì gã đàn ông ngồi thiếp ngủ trên ghế xa-lông, thấm mệt vì giờ giấc thay đổi cộng thêm cái thiếu ngủ gần trọn một ngày. Người con gái nhón nhén vào phòng lấy một cái chăn mỏng, đắp cho gã đàn ông, rồi sợ động giấc ngủ, ngồi dưới chân, khẽ cầm tay gã. Nhìn ngắm gã đàn ông miên man trong giấc ngủ mệt nhoài, người con gái bay bỗng trên hạnh phúc trọn vẹn, hoàn hảo trong hương vị yêu đương, ngụp lặn dưới men say ái tình. Có phải chăng đây chỉ là một giấc mơ dài, để rồi ta tỉnh giấc, lại lạc lõng một mình bơ vơ trong âm u lạnh lẽo, người con gái tự véo tay mình.
Đừng xa em đêm nay
Đừng xa em đêm nay khi bóng trăng qua hàng cây
Đừng xa em đêm nay đêm rất dài
Vòng tay em cô đơn đêm khuya vắng nghe buồn hơn
Còn tim em khát khao yêu thương.
Đừng xa em đêm nay hãy nói anh sẽ ở đây
Đừng để em một mình nơi chốn này
Hãy ôm em trong tay cho em biết anh cần em
Và hãy nói anh vẫn yêu em.
Điệp Khúc
Giọt nước mắt nào đổ trong bóng tối
Khi nằm lắng nghe tiếng đêm, lắng nghe tiếng đêm
Nghe nhịp đập con tim ru em giấc ngủ yên.
Đời em vắng lạnh và anh đã đến như ngọn nến trong bóng đêm,
Nến trong bóng đêm soi vào tim em
Những xao xuyến đã ngủ quên.
Đừng xa em đêm nay khu phố quen đã ngủ say
Đừng xa em đêm nay đêm rất dài
Hãy yêu em đêm nay cho quên hết đi ngày mai
Đừng xa em, đừng xa em đêm nay.
Hãy ôm em trong tay cho em biết anh cần em
Và hãy nói anh vẫn yêu em
Hãy yêu em đêm nay cho quên hết đi ngày mai
Đừng xa em, đừng xa em đêm nay
***** Phần 10 - Chiều Thứ Bảy
Mặn Đắng - Phần 10 trở đi <-- Bấm vào đây để xem Phần 10 trở đi.