Với nổi nhớ mong anh đằng đặc thế này rồi đây T sẽ có cả một tập thơ với những bài không bao giờ gửi anh ạ.
Đêm qua mưa mãi chẳng ngừng
Canh khuya chiếc bóng gửi anh đôi dòng
Thôi đừng mong đợi hoài công
Hát thầm khúc nhạc não lòng lẻ loi
Mơ về ánh mắt xa xôi
Tưởng như anh vẫn nói cười cùng ai…
Anh ơi, anh ơi… T gọi thầm tên anh như một kẻ sắp kiệt lực trên đoạn đường trần. Gần bao nhiêu hôm liền rồi T sống như một bụi cây dại vì anh không hề ngó ngàng gì đến những bước chân anh đã đi qua. Cây cỏ sống vùi dập rồi khô héo chết dần mòn. Giá T cũng được chết rủ đi như thế để quên đi hết phiền muộn đang vây bủa lấy mình.
Nhật Ký - Đêm 12 tháng xx, 2011
T mới đi công tác vừa về lại nhà rồi anh ạ. Từ phi trường T lái xe đi thẳng đến tiệm cà phê. T ngồi thửng ở chiếc ghế sát dưới chiếc parasol đằng trước, nơi anh và T đã ngồi, ngay chỗ anh uống café sau bửa ăn trưa trước khi T đưa anh ra phi trường. Anh ơi, T nhớ anh ngút ngàn và tủi thân vô hạn. T vào tiệm mua cho mình một chai nước để cố lấy thêm một tờ serviette ở đó đem về cất đi vào chiếc phong bì màu vàng cùng với cái serviette đầu tiên mà hôm đó T đã dùng để thấm mồ hôi trên trán anh và T đã gìn giữ nó từ ngày đó anh ạ. Miếng serviette mới này là cái hoàn toàn đơn lẽ, không có một chút gì gọi là hơi hưỡng của anh ở đó cả. Nó chứa đựng cả tâm trạng bất hạnh bây giờ của T đó. T ngồi đây một mình đến sẫm tối rồi mới lái về nhà.
Đêm nay tuy mệt nhưng T cứ chập chờn mãi không ngủ được. T nằm ôm gối nghĩ đến một điều không tưởng được như thế này. Có một bà tiên hiền hậu biết T nhớ mong anh vừa hiện ra và khuyên T hảy trở về đời sống bình thường mọi ngày như mấy chục năm trước đây khi chưa tìm ra anh, đừng nuôi thêm ảo ảnh nào nữa vì ảo ảnh nào rồi cũng trôi qua rất nhanh mà bà tiên này thì không có đủ phép màu để giúp T níu kéo lại những gì T tưởng là niềm vui của anh trao cho mình. Nói với T như thế rồi bà tiên này biến đi và T thấy như có một vì sao vừa vụt tắt trên trời cao. Vì sao ấy cũng như những niềm vui mà ngày trước T đã ngỡ là của mình mãi mãi…
Thôi thì T cũng cám ơn anh đã cho T dược sống bằng ảo giác từ những kỷ niệm của buổi ban đầu và của những chuỗi ngày hợp ngộ. Những vết thương bây giờ rồi dần dần cũng nguôi ngoai và chỉ còn lại những vết hằn trong tâm hồn. T chẳng còn biết làm sao để có thể làm sống lại dược những ngày vui ấy nữa. T cầu xin có được chút bình yên trong tâm hồn mình bây giờ và mãi mãi.
Em cứ đợi, cứ chờ anh lặng lẽ
Cứ nhớ mong quạnh quẽ những ngày đông
Còn ai đâu mà ray rứt bên lòng
Dăm ba chữ anh thôi không gửi nữa
Ngàn dặm xa, bài tình ca dang dở
Bước chân anh không trở lại bao giờ
Ly cà phê, dư vị của ngày xưa
Anh bỏ mặc không một lần ghé đến
Mảnh vườn xưa em mãi hoài tìm kiếm
Nửa phần hồn lạc bước ở nơi đâu…
Nhật Ký - Đêm 13 tháng xx, 2011
Cơn giông từ đêm hôm qua đã ngớt dần và lá khô, cây cành gảy rụng khắp sân trước cửa nhà. T bị khan cổ và người ngây ngây sốt. T ngồi đây uống tách trà cho đỡ rát cổ và viết những dòng chữ này vi T nhớ anh. T đâm ra sợ cả sân trường VTT, T không dám vào đấy vì sợ thấy lại những hình ảnh của anh mà T sợ nhất, T khổ nhất là nếu T đọc được những tin tức gì mới vễ anh cùng những người bạn trong lúc T cô quạnh một mình… Chẳng thà không biết rõ T còn có thể ngụy biện để tự trấn an mình với chút hy vọng mõng manh chứ nhìn hình anh, đọc tin về anh để biết chắc rằng không bao giờ T còn có thể có lại được những dip may hạn hữu ngày trước là điều đau đớn T muốn tránh. Thôi thì cứ để T đơn độc sống với ảo ảnh về anh vậy.
Những ngày mưa gió như thế này, T ghét đi ra ngoài. Tối nay T nấu một nồi thịt kho cùi dừa rồi múi một hũ dưa chua để có thể ăn tới cả tuần mà không ngán, và nếu cần thì chỉ luộc thêm ít rau đơn giản là được rồi! Chỉ có lọ cà pháo là T phải mua ở chợ vì mùa này không kiếm ra cà tươi. Anh ơi, đây toàn là những món thuần túy anh thích cả. Anh có về ăn không?
Đêm đã khuya rồi mà T vẫn còn thao thức anh ạ. T chắc bây giờ ở nơi ấy anh đang sửa soạn đi về nhà sau một ngày bận bịu việc làm và có lẽ T chẳng bao giờ xen lẫn vào được một chút gì trong đó. Đêm nay có trăng nhưng mây che lỡ lững trên trời và T thấy mình không được như trăng, còn lấp ló sau bóng mây của tâm hồn anh. Chắc là T đã mất hút trong đầu óc anh từ lâu lắm rồi. T hát thầm trong đầu óc mình mấy câu T còn nhớ được để nếu anh có nghe được tiếng T trong giấc ngủ anh có thể hiểu được lòng T.
Nhật Ký - Đêm 14 tháng xx, 2011
Buổi chiều hôm nay T ngồi lại rất lâu ở bàn giấy để nghĩ đến anh và ngắm hình anh. Buổi chiều rất buồn và T thấy đơn độc hơn bao giờ. Anh ơi, anh đã xa quá rồi và anh làm sao mà nghe được lời T gọi anh qua âm thầm như bây giờ? T đang ngồi ở chiếc ghế T vẫn ngồi những lần có anh nói cười ở đầu dây bên kia. Bây giờ trỡi đã tối nhiều rồi và chỉ còn có riêng một mình T với bóng tối mà thôi và T biết sẽ còn có rất nhiều những buổi chiều buồn bã như thế này nữa. T sữa soạn ra về và tự dưng T đâm ra sợ cả chiếc bóng đơn độc của mình lẽ loi ngoài bãi đậu xe anh ạ.
Có những việc T muốn nhớ thì lại chẳng tài nào nhớ được rõ ràng trong khi những điều T muốn quên đi thì những kỷ niệm ấy lại cứ lũ lượt hiện về như những gì có chút hơi hưỡng của anh chẳng hạn. Ánh mắt thôi miên và nụ cười đấm ấm đó của anh đã dồn dập ám ảnh T cả đêm hôm nay nữa rồi. T nhớ những chuỗi ngày bên anh và mấy câu thơ T nghĩ đến sau đó.
Một chiều lạc đến vườn yêu
Mắt ai đọng lại ít nhiều vấn vương
Đêm về cỏ ướt hơi sương
Canh khuya mắt đẫm nhớ thương một người
Hoa lòng bỗng chợt kém tươi
Vườn yêu vắng tiếng ai cười hôm nay
Nhật Ký - Đêm 15 tháng xx, 2011
Sương mù đã phủ đầy ở dưới con dốc và T đang ngồi đây nhìn những đồi thông mờ mờ xa. Bên kia những ngọn đồi là khu phố lốm chốm nhừng ngọn đèn mà T không thể thấy được. T đang uống tách trà đã nguội ngắt và cũng vừa mới ngắm hình anh. T có cảm tưởng như anh là khu phố nhộn nhịp với những ngọn đèn màu rực rở nhưng T không bao giờ còn được trông thấy nữa. Đã có một lằn rảnh vô hình nhưng rât hữu hiệu ngăn chia anh và T. T nghĩ mẫn lẩn đến anh và lời anh kể về những ngày còn đi học… T nhớ đến truyện và những hình ảnh thật dễ thương của một thời áo trắng rồi cố tình lắp mình vào những trang giấy ấy nhưng T biết T chỉ là người em họ vô duyên của Cinderella nên T không thể nào lọt mình vào chiếc giầy pha lê trong suốt của anh đem đến được. Không có được một chỗ nhỏ nào cho T trong đời sống của anh nữa sao?
Vọng Ước
Sớm mai nào em trở về phố cũ
Biển vẫn xanh hoa vẫn phủ đồi xa
Lặng nhìn em bằng ánh mắt mặn mà
Anh vẫn giữ cho riêng mình em đó
Anh vẫn nhớ đôi bờ vai em nhỏ
Khe khẽ rung khi tấm tức hờn anh
Giận vu vơ để anh phải dỗ dành
Em vẫn đợi anh hôn bờ mi uớt
Gió mơn man se rối làn tóc muợt
Tay trong tay trên biển vắng sóng đùa
Ly cà phê vẫn vị đắng ngày xưa
Nay pha lẫn đôi môi anh mật ngọt
Em vẫn nhớ bài tình ca thánh thót
Chút hương yêu đọng lại ở bờ môi
Vẫn nhớ anh qua giọng nói tiếng cười
Vẫn ray rứt đêm đêm từng khoảnh khắc
Vẫn đợi mong để lòng thêm se thắt
Sớm mai nào vẫn vời vợi rất xa…
Nhật Ký - Đêm 16 tháng xx, 2011
Anh ơi, anh ơi, T lái xe đi làm sáng nay và cứ nhớ quây quất những hình ảnh T đã gầy dựng lại trong đầu óc mình. T muốn ôm chặt lấy nhừng gì T còn nhớ được về anh. Mấy chữ “C’est tout ce que j’ai” sao mà thấm thía đến tận đáy lòng T như thế trong nổi nhớ nhung anh ngút ngàn bây giờ.
Hẹn anh một buổi chiều đông
Đợi mong hơi ấm trong vòng tay ôm
Sương đêm phủ ngập lòng buồn
Nhớ anh nhớ những nụ hôn mỗi chiều
Đêm khuya ôm gối quạnh hiu
Bài ca năm cũ khơi nhiều xót xa
“Bàn chân suối đón em qua…” *
Lời ca, tiếng hát món qua từ anh
* NCVB-TCS
Đêm nay T nghĩ lại những điều T mơ ước thầm với chính mình hôm qua. T ôm gối tưởng tượng ra anh hẹn T đến gặp anh ở quán café kỷ niệm, anh kéo chiếc ghế ngồi đối diện T rồi anh kể cho T nghe những mẫu chuyện không đầu không đuôi trong những ngày anh vắng mặt… T được nhìn anh sau bao nhiêu ngày tháng và được nghe tiếng anh nói, anh cười và lòng T rạo rực với bao nhieu hạnh phúc khác hẳn với những lần T lái xe ngang qua tiệm café chỉ để ngồi ở bãi đậu xe rồi khóc cho vơi bớt cơn buồn. Những lần ấy T thấy đơn độc tột cùng giữa lòng phố thị ồn ào, náo nhiệt.
Nhật Ký - Đêm 17 tháng xx, 2011
Mưa từ đâu rơi suốt đêm thâu
Tay ôm gối nhỏ nguyện cầu từng đêm
Thoảng đây còn chút hương quen
Tấm khăn ngày cũ ngát trên môi sầu
Gió về đâu, cho nhắn đôi câu
Hai đầu nỗi nhớ vạn sầu vây quanh
Khẽ rung chiếc lá trên cành
Tưởng như gió gọi tên anh đêm dài
Làm sao mà T không nhớ đến, quên đi được những kỷ niệm ngày nào? Ôi đã qua đi những hình ảnh, những âm thanh T đắm say nhất. Mùa đông này sao mà dài lê thê và rồi còn bao nhiêu tháng ngày ngùn ngụt đằng trước mặt? Sao mà cảnh vật ãm đạm thê lương đến thế không biết nữa. Lời chúc của mọi người bỗng trở nên vô nghĩa, trống rỗng. T không cần gì nữa cả. T không cầu xin một điều gì ngoại trừ những lời êm ả từ anh mà tất cả cứ dần dần tan biến hẳn trong đời sống của T rồi anh ạ. Thề nguyền gì đi chăng nữa thì T vẫn nhớ anh và lại thấy tấm tức tiếng nấc đơn độc trong lòng minh.
Tiếng cười giọng nói chiều hôm
Vẳng nghe vang vọng trong hồn đêm nay
Mùa đông trở lạnh chốn này
Nhớ vòng tay ấm mơ ngày bên nhau
Áo anh ngày ấy đậm màu
Chút dư hương cũ về đâu nỗi buồn
Ước sao được một nụ hôn
Bóng anh vương vấn đêm trường nhớ mong
Trang thư nét chữ từng dòng
Đôi bờ thương nhớ ngóng trông bên nào?
T nhớ anh đêm nay, nhớ anh từ buổi chiều và T đã gọi thầm tên anh biết bao lần. Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì bây giờ? Sao mà T thèm được nghe tiếng cười, giọng nói của anh nhiều đến thế? T đọc lại nhừng trang thư cũ để được cảm thấy lại những gì trước đây đã chứa đựng cả một niềm vui vô bờ bến cho mình. Những dòng chữ ngày ấy đã là bàn tay xoa dịu bao băn khoăn ray rứt cho T trên biết bao nhớ mong đơn độc. Bàn tay ấy bây giờ đâu còn nữa nên T chỉ còn biết mường tượng ra anh như một vì sao lung linh ở rất xa mà sao với loài người thì lại không thể nào gần gủi được. T ước mơ một tình yêu đơn thuần như hoa cỏ mà sao ước nguyện nhó bẻ ấy cũng chẳng thành?
Nhật Ký - Đêm 18 tháng xx, 2011
Mấy hôm nay trời lạnh đến nổi có làn tuyết mõng trắng xoá phủ đầy sân cỏ suốt cả ngày. Chỉ nhìn thôi là T cũng đã thấy buốt giá tận tim gan rồi và cũng trong tâm trạng này mà T cứ đắn đo mãi vì đã có bao nhiêu lần T định gọi anh rồi lại thôi. Gọi mà làm gì khi mấy messages của T trước đây như tiếng rơi của chiếc lá khô trong rừng thẵm, không gây nên một tiếng động nhỏ nào. Anh có nhận được message của T không hay anh đã nghe qua rồi xóa đi mà không nghĩ gì đến T nữa cả? Chiêc khăn foulard quàng ở cổ T cứ như chiếc dây thòng lòng siết dần, thắt chặt dần để T thêm ngột ngạt vì niềm tuyệt vọng. Không còn gì để hy vọng đâu nừa T ơi.
Since you went away
The days grow long...
And soon I’ll hear
Old winter songs
But I miss you most of all
My darling, when autumn leaves start to fall...
The falling leaves
Drift by the window
The autumn leaves
All red and gold
I see your lips
The summer kisses
The sunburned hands
I used to hold
Nhật Ký - Đêm 19 tháng xx, 2011
T vừa đi bộ ở ngoài công viên về và nhớ đến lúc sánh bước bên anh trên con đường mòn này. T nghĩ đến anh và ước ao có anh đi cùng với T qua những đồi dốc đầy sương mù này. T đang gọi thầm tên anh đây, gọi như mê sãng vì T thèm được gọi tên anh và mong được thấy nụ cười, được nghe giọng nói của một người chắc không bao giờ còn trở về với T nữa. Những gì T còn giử được trong lòng minh là kỷ niệm hay ảo ảnh, T không thể nào phân biệt được. T không sợ có một ngày nào đó tất cả sẽ mờ nhạt đi vì T đã cất thật kỹ càng bất kỳ một chút gì về anh trong tận đáy lòng mình như người xưa cất giữ của cải quý báu nhất của họ vậy. Chút ít kỷ niệm hiếm hoi về anh là báu vật cho T đó anh ơi.
Tiễn anh về phố núi
Em trao vội nụ hôn
Chuỗi ngày dài cô đơn
Em đêm đêm thao thức
Nhớ anh hồn rạo rực
Áo mỏng sưởi ấm lòng
Mười ngón nhỏ tay đong
Đầy yêu thương anh gửi
Vai kề vai gần gũi
Em ngửi thoáng mùi hương
Giọt nước mắt còn vương
Trên khóe mi đẫm ướt
Ôi em tôi tóc mượt
Nức nở giữa vòng tay
Anh ghé vội chốn này
Bóng thoảng qua như gió
Em giờ đây khắc khổ
Đợi cho đến bao giờ
Ôi sao tháng ngày dài
Như vô cùng, vô tận…
VIDEO
Nhật Ký - Đêm 20 tháng xx, 2011
T thức hầu như suốt đêm hôm qua và sáng nay thấy đầu óc hơi choáng váng. T cứ nghĩ mình vô lý khi thức khuya như thế mà lại vẫn ước ao được gặp anh trong giấc mơ. T tưởng tượng ra ánh mắt anh hờ hững nhìn T chứ T thì nhất định không thể nào được đón nhận ánh mắt ngọt ngào như trước đây rồi.
Có lẽ bây giờ anh đang ngủ yên giấc và T ước mơ được kéo chăn lên kín tận cổ anh, T được ngắm anh thở nhe nhẹ, T được thấy lòng ngực anh lên xuống theo từng nhịp thở, T được thấy những sợi tóc vương ở vầng trán anh… T gửi đến anh chút hơi ấm từ miền xa xăm lạnh giá buốt tim gan này. Anh có cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay T đang xoa nhẹ ở hai bên vai anh không?
Anh ơi, anh ơi… T viết thế thôi, T ao ước thế thôi chứ từ đáy lòng mình T hiểu không bao giờ T có thể chen vào đời sống của anh như những gì T vừa mới viết được. Nhớ anh ngút ngàn tựa như nhớ một vì sao đã xa rồi anh ơi.
Nhật Ký - Đêm 21 tháng xx, 2011
Anh ạ, buổi sáng hôm nay có lớp sương mai thật mỏng phủ lên những ngọn cỏ nên sân bên ngoài trông càng hoang vắng lạ lùng. Trời thì không còn mây xám nhưng ánh sáng mặt trời không sao chen xuống được thế gian này. T nhìn ra hiên nhà rồi quyết định mặc áo ấm và choàng khăn quanh cổ để đi qua con đường đất nhỏ gần nhà. Vừa đi T vừa đếm từng bước chân lẻ loi của mình, T vừa nhớ đến những tia nắng ấm hôm nào T được ở bên anh T lại thấy mình như kẻ tù tội bị đầy ải ở chốn hoang sơ đầy oan khiên anh ạ.
Anh ơi, cho T xin bàn tay anh để T còn giử vững được những bước chân kiệt quệ này. Anh ơi, cho T xin bàn tay anh để T được ấp má vào đấy một giây, để T biết được có sự sống tỏa ra từ đó và cũng để T biết được hơi ấm của tình yêu là điều có thật chứ không phải chỉ hiện hữu trong óc tưởng tượng của T mà thôi.
Tình đã như mùa thu
Ngày qua tưởng như trong cơn mộng du
Hạnh phúc những thuở ấy nay qua rồi
Một mình thao thức với đêm trôi
Lắng nghe những đêm dài
Từng đêm phiêu lãng ru hồn say
Hương xưa trên môi tình yêu dấu
Bóng dáng thuở ấy nay còn đâu
Này gió mang tình ta
Người đi những đau thương bao ngày qua
Bằng tiếng hát thổn thức trong đêm dài
Chuyện tình sao lắm những u hoài
Lắng nghe những đêm dài
Từng đêm phiêu lãng ru hồn say
Hương xưa trên môi tình yêu dấu
Bóng dáng thuở ấy nay còn đâu
Này gió mang tình ta
Người đi những đau thương bao ngày qua
Bằng tiếng hát thổn thức trong đêm dài
Chuyện tình sao lắm những u hoài
Nhật Ký - Đêm 22 tháng xx, 2011
T đếm từng ngày từ lúc sự im lặng bất động của mình khởi đầu. Một ngày, một tuần, một tháng, hai tháng… T buồn bả biết bao nhiêu khi biết là mình đã phải cố gắng liên tục từng phút từng giờ để giữ được lời hứa với chính mình và không bao giờ làm phiền anh nữa. Nhưng không làm phiền anh, không liên lạc với anh không có nghĩa là T không hề nghĩ đến anh, không còn nhớ đến tiếng nói, đến nụ cười, đến ánh mắt của anh.
Nỗi nhớ anh như treo T lơ lững ở trong một khoảng không nào đó. T không thấy được chiều cao mà cũng chẳng đo được mực sâu. T đợi, T mong anh trong niềm hy vọng mỗi ngày dần dần lụi tắt. Nỗi vô vọng như ngày càng lớn thêm… T càng chơi vơi thì lại càng lún sâu vào sự bất lực không cùng. Anh ơi, anh ơi, anh ở đâu sao chẳng về cứu rổi T ra khỏi vực sâu của bao nhớ nhung ray rứt này?
Trời mưa tầm tả suốt ngày hôm nay. T đi ngủ mà cứ nghe tiếng mưa rơi rồi lại thao thức nhớ anh. Tại sao đêm khuya lại dài lê thê như thế này? Từng hạt mưa rơi trên mái nhà như gợi T nhớ đến những tháng ngày bặt tin anh…T nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm anh ạ nhưng làm sao anh biết được điều đó?
Nhật Ký - Đêm 23 tháng xx, 2011
Buổi chiều hôm nay trên đường về nhà trời đầy sương mù, T không nhìn thấy được dòng sông bên dưới chân cầu. T nhìn dãi sương trắng toát rồi thấy lòng băng giá khi nghĩ đến anh. T nhớ anh mà anh thì vẫn mịt mù, không một lời, một chữ. T ước ao có được đôi chữ anh viết để T được đọc đi đọc lại trong buổi chiều buồn bã này. Ôi, nếu được may mắn như thế thì T phải tri ân đời sống của mình đến đâu nữa?
Ân huệ của anh ban cho T sao mà hiếm hoi chẳng khác gì ánh sáng mặt trời trong buổi chiều đang trở nên đen kịt trước mặt mà buổi tối mua thu ở đây thì lạnh buốt tim và dài lê thê anh ạ. Anh ở đâu, ở đâu? Anh có bao giờ còn nghĩ đến chút gì về T không?
Mưa đã ngừng rơi từ chập tối và trời hôm nay đã sáng hơn đôi chút rồi anh ạ. Hầu như bất cứ lúc nào cơn mưa bão vừa dứt thì không gian cũng như bị bao trùm bởi cả một sự tỉnh lặng hầu như tuyệt đối. Sao mà bây giờ T ghê sợ nỗi yên lặng này thế không biết nữa. T có cảm tưởng như mình đang sống trong một ngôi nhà mồ rộng lớn bao la. T rùng mình nghĩ đến cái chết và có thể nào có một ngày nào đó T ra di mà anh không hề hay biết? Có lẽ T chỉ còn biết nhìn hình anh lần cuối cùng thôi vậy.
Nhật Ký - Đêm 24 tháng xx, 2011
Đã có rất nhiều lần T muốn kể với anh về cảnh hoang vu của những buổi chiều cô lạnh ở đây. T ngồi ở bàn giấy văn phòng nhìn ra phía cửa sổ thật tĩnh lặng. Nhân viên đã ra về và căn phòng chỉ còn lại một mình T mò mẫn trong bóng tối. Đôi khi những hạt mưa, những trận gió thổi lay mạnh những cành cây khô đen đủi bên ngoài… T nghĩ đến anh rồi hát thầm những câu hát mình còn nhớ được từ ngày xưa. T nhìn chiếc điện thọai bên phía tay phải vẫn nằm im bất động. T đợi chờ một tiếng chuông reng không bao giờ còn nữa.
Cơn giông làm T thức giấc lúc gần 2 giờ sáng. Bây giờ bên ngoài trời vẫn còn tối đen. T nằm ôm chiếc gối nhỏ nghĩ đến anh mãi cho đến gần 5 giờ sáng và ra bếp pha cho mình tách trà uống cho ấm người rồi về phòng mở computer nhìn hình anh. Hình ấy anh chụp dạo cận Tết và bây giờ đây T ngồi co ro nghĩ đến những ngày Tết sắp đến rồi tủi thân đến rơi nước mắt khi biết Tết này T cũng sẽ vắng nụ cười của anh. Sao anh vui vẻ với bao người mà với T anh lại chẳng nghĩ đến?
Đêm hôm qua trước khi đi ngủ T đã nghĩ đến anh cùng những hình ảnh về anh mà T còn nhớ được, buổi sáng đầu tiên gặp anh, tiệm café, lần ăn trưa cuối cùng, những lần anh gọi cho T… rồi T nhớ đến những tấm hình của anh trên mạng VTT, để có được chút hy vọng rằng T sẽ được nằm mơ thấy anh trong giấc mơ hạn hữu nào đó… T ước ao rằng T sẽ thấy anh mặc chiếc ao màu trắng, màu xanh quen thuộc nhưng đó chỉ là điều T mãi mãi hằng ao ước vì sáng nay T trở dậy trong sự trống vắng hoàn toàn: T đã không có anh ngay cả trong giấc mơ!
Nhật Ký - Đêm 25 tháng xx, 2011
(còn tiếp)...
’>Phôi Pha
Nhật Ký - Đêm 01 tháng xx, 2011
Anh ạ, có một điều T muốn viết cho anh hôm nay như để chấm hết cho chuyện của T và anh. T không dám dùng chữ "chuyện tình của anh và T" vì ngay từ buổi ban đầu, định mệnh đã bắt T chỉ phải một mình đơn phương trong mẫu chuyện sầu thảm này mà thôi. Monologue nào thì cũng buồn bã cả mà T lại dốt nát nên thư viết mà không được gửi, vì đã lâu không ai đọc - chẳng ai thèm đọc thì có lẽ đúng hơn! Có một bài hát của Tino Rossi T thích nghe từ lâu lắm rồi nhưng T chỉ còn nhớ lõm bõm mấy câu thôi. T hát thầm để anh nghe đây:
Pour moi l’amour n’est pas la
Garde mon ame claire et pure
De toutes les sourires
au toi que j’attends…
Toi mon si doux roman…
Un jour je te dirai
C’est toi que j’aime
Alors j’inventerai dardants poemes
Pour toi je chanterai
Les mots si breves
Lorsque je te dirai
C’est toi que j’aime
L’ombre, la nuit sur mes yeux posent
Ce voix qui repose…
Mon coeur te cherche et j’ai mal
Toi, c’est mon reve, c’est ma foi
C’est plus que tout pour moi
Đêm nay T muốn mượn lời của bài hát này để nói cùng anh những gì từ đáy lòng mình. Nhưng thôi anh ạ, tất cả chỉ là giấc mơ ngàn thu riêng của T mà thôi vì có lẽ chẳng bao giờ trong đời mình T sẽ có cái may mắn để thỏ thẻ bên tai anh những câu “c’est toi que j’aime” này cả. Giấc mơ hay cơn ác mộng, cái đó không còn tùy thuộc vào T ngay từ thuở áo trắng Trưng Vương rồi anh ạ.
Nhật Ký - Đêm 02 tháng xx, 2011
Mà đã đổ cho định mệnh thì T đâu có thể chất vấn trời đất là tại sao trong bao nhiêu trường T có thể đi học, thí dụ như trường Gia Long gần nhà T hơn chẳng hạn, mà bố mẹ lại cho T đi học Trưng Vương? Tại sao bao nhiêu chàng trai T có thể gặp mà T lại tình cờ gặp anh? Nói rằng không có thể nhưng anh ơi, đã vạn đêm không ngủ, đầu như rạn vỡ, T lăn trở với trăm nghìn câu hỏi.
Ai bảo lòng anh như biễn rộng
Cho em gửi hồn mình
Ai bảo mắt anh chốn yên bình
Cho em vào nương nấu
Ai bảo anh đến từ tháng sáu
Cho hoa rộ đầy sân
Ai bảo giọng anh mãi ân cần
Cho em yên giấc ngủ
Ai bảo anh cứ làm em khổ
Lúc thao thức đêm khuya…
Đêm khuya giấc mộng chẳng về
Hờn anh, hờn biễn, hờn mình, hờn hoa…
Nhật Ký - Đêm 03 tháng xx, 2011
Như thường lệ, đêm nay T không ngủ được một phút nào nên ra đây viết những hàng chữ này gửi anh. Đã từ lâu rồi T có thói quen ghi lại những ý tưởng của mình cho riêng anh nhưng gọi là “cho riêng anh” để T đỡ cảm thấy quạnh quẻ đơn chiếc thôi chứ T không trông mong gì được anh đọc cả. Cơn mưa từ chập tối lúc tạnh lúc ào ạt gõ từng hạt nặng trên mái nhà và T tưởng tượng đó là từng tiếng lòng mình gọi thầm tên anh. Bây giờ thì ngoài cơn mưa còn xen vào những trận gió rít lên từng chập và T nghĩ đó là mình đang gào thét thật to để anh ở đâu đó có thể nghe được tiếng T gọi chăng? T ước ao mình còn có thể họa hình được như ngày xưa để vẽ lại chính mình đang chơi vơi ở trên bờ sâu vực thẵm trong khuya trống âm u, T đứng một mình như thế đợi chờ anh mà run lẩy bẩy giữa cơn mưa lạnh buốt này anh ạ.
Nhật Ký - Đêm 04 tháng xx, 2011
Con mưa dai dẵng từ mấy hôm liền vẫn chưa dứt hẳn và sáng nay T nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn những hạt nước đọng lại trên cành cây mà cứ ngỡ đó là những hạt nước mắt của chính mình. Trong những ngày tháng đợi mong thư anh, dầu biết đó chỉ là nỗi đợi mong hầu như vô vọng nhưng T vẫn cố níu kéo vào một chút gì thật mơ hồ để có lý do mà nuôi dưỡng niềm hy vọng ngày càng tan biến dần mỗi lần T mở email mà vắng tên anh. T đã cố tự đặt ra thật nhiều giã thuyết để giải thích cho sự im lặng tuyệt đối của anh trong bao tháng ngày. T tự thuyết phục mình rằng vì lý do nào đó nên anh không tiện viết cho T, không tiện trả lời email của T. T đã van xin như tên tử tội trong câu hát “ecris moi, ne m’abandonne pas” nhưng anh như một người đao phủ đã chẳng nương tay với T rồi.
Nhật Ký - Đêm 05 tháng xx, 2011
Mấy hôm nay trời trở lạnh nhiều hơn vì gió thổi tới tấp không ngừng ngày đêm. T phải mặc áo ấm suốt cả ngày mà đôi khi vẫn rùng mình với cái lạnh thấu tim gan này. T nhớ anh ngút ngàn mà chữ nghĩa thì lại hạn hẹp, không đủ để diễn tả mọi chất chứa trong lòng mình. T ngắm hình anh, vào sân trường anh, đọc lại những gì anh viết cho T trước đây hầu như đến thuộc lòng rồi anh ạ mà vẫn chẳng đỡ nhớ mong anh chút nào. Cây cối bên ngoài đen đủi và trơ trẻn với những cành khô. Không có được cả một chiếc lá nhỏ bé để T ngắt đem vào ép trong trang báo kỷ niệm. Cuốn báo Đặc San anh đem tới vẫn còn đây, màu mực xanh anh viết vẫn còn trên trang bìa, nhưng anh thì mù mịt nơi đâu? Mấy tháng dài như dài ngút ngàn hơn với bao nhiêu đợi mong vô vọng và T đã gần kiệt sức trong nỗi đợi chờ mòn mõi này rồi anh ạ.
Nhật Ký - Đêm 06 tháng xx, 2011
T giận chính mình ghê gớm hôm nay và nhất quyết không vào sân trường anh hoặc đọc lại những thư anh viết cho T trước đây nữa. Bây giờ thì thư từ, hình ảnh, tất cả đều không có nghĩa lý gì cả. T giận lây luôn cả bài hát Ecris Moi và tiếng hát nỉ non Tino Rossi đã làm T mê hoặc từ bao nhiêu năm nay.
Cette rose embaumée
que de toi j’ai gardé
Déjà toute fanée
dans mes doigts va mourir
Au cours morne des heures
dans ma triste demeure,
ces pétales m’effleurent
Comme des souvenirs
Ecris moi, quelques lignes à peine
loin de toi j’ai tant de peine
qu’un mot me consolera.
Ecoute moi sans haine
même si ta lettre est belle
Ecris moi, ne m’abandonne pas
Qu’il est lourd le silence
de ces nuits où je pense
à ta chère présence
au doux son de ta voix
lorsqu’après tant d’ivresse
de bonheur de tendresse
tout mon coeur en détresse
ne sait plus rien de toi
Ecris moi quelques mots peu m’importe
afin que ta lettre apporte
du soleil en mon coeur las
je ne peux plus attendre
sans savoir et sans comprendre
Ecris moi ne m’abandonne pas...
Anh ơi, có viết cho T vài chữ, chỉ vài chữ thôi, bất kỳ về việc gì để T biết tin anh, để T đỡ khổ sở, để T không phải sống vật vưỡng như một bóng ma mà sao anh cứ im lìm ngày đêm để T tưởng nhớ đến tiếng nói của anh, đến tiếng cười của anh như ngây như dại thế này? Anh có nghe T đang hét to đến vỡ toang cả lòng ngực T không? Anh có nghe T đang cầu xin anh ban cho T chút ánh sáng mặt trời trong những ngày giá lạnh này không?
Nhật Ký - Đêm 07 tháng xx, 2011
Cả ngày hôm nay không có được một chút nắng. Sương khuya đã trở nên mù mịt và bên ngoài thì nhiệt độ đã xuống dưới mức đóng băng rồi. Mấy ngón tay T đã lạnh cóng nhưng không lạnh bằng tâm hồn T bây giờ. Sự im lặng nghiệt ngã của anh đã ướp trọn tâm hồn T thành băng rồi anh ạ.
T trở giấc từ lúc gần 2 giờ sáng và thấy cả một sự hoang vu rờn rợn bên ngoài cửa sổ. T kéo chăn lên tận cổ mà vẫn còn thấy lạnh. T nghĩ đến anh, đến bài hát T đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần từ năm ngoái với cả một tâm tư trỉu nặng rồi tự đặt tên nó là “Bài hát cho anh” vì T cứ ước mong có một ngày nào đó anh sẽ lại “từ vườn khuya bước về, bàn chân ai rất nhẹ, tựa hồn những năm xưa”. Anh ạ, hinh ảnh và kỷ niệm của những ngày củ thi vẫn còn mãi trong lòng T nhưng vườn khuya bây giờ thì lạnh lẽo hoang vu hơn bao giờ vì có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn bàn chân của anh trở về trong lòng T nữa rồi anh ơi.
Với nổi nhớ mong anh đằng đặc thế này rồi đây T sẽ có cả một tập thơ với những bài không bao giờ gửi anh ạ.
Đêm qua mưa mãi chẳng ngừng
Canh khuya chiếc bóng gửi anh đôi dòng
Thôi đừng mong đợi hoài công
Hát thầm khúc nhạc não lòng lẻ loi
Mơ về ánh mắt xa xôi
Tưởng như anh vẫn nói cười cùng ai…
Anh ơi, anh ơi… T gọi thầm tên anh như một kẻ sắp kiệt lực trên đoạn đường trần. Gần bao nhiêu hôm liền rồi T sống như một bụi cây dại vì anh không hề ngó ngàng gì đến những bước chân anh đã đi qua. Cây cỏ sống vùi dập rồi khô héo chết dần mòn. Giá T cũng được chết rủ đi như thế để quên đi hết phiền muộn đang vây bủa lấy mình.
Nhật Ký - Đêm 12 tháng xx, 2011
T mới đi công tác vừa về lại nhà rồi anh ạ. Từ phi trường T lái xe đi thẳng đến tiệm cà phê. T ngồi thửng ở chiếc ghế sát dưới chiếc parasol đằng trước, nơi anh và T đã ngồi, ngay chỗ anh uống café sau bửa ăn trưa trước khi T đưa anh ra phi trường. Anh ơi, T nhớ anh ngút ngàn và tủi thân vô hạn. T vào tiệm mua cho mình một chai nước để cố lấy thêm một tờ serviette ở đó đem về cất đi vào chiếc phong bì màu vàng cùng với cái serviette đầu tiên mà hôm đó T đã dùng để thấm mồ hôi trên trán anh và T đã gìn giữ nó từ ngày đó anh ạ. Miếng serviette mới này là cái hoàn toàn đơn lẽ, không có một chút gì gọi là hơi hưỡng của anh ở đó cả. Nó chứa đựng cả tâm trạng bất hạnh bây giờ của T đó. T ngồi đây một mình đến sẫm tối rồi mới lái về nhà.
Đêm nay tuy mệt nhưng T cứ chập chờn mãi không ngủ được. T nằm ôm gối nghĩ đến một điều không tưởng được như thế này. Có một bà tiên hiền hậu biết T nhớ mong anh vừa hiện ra và khuyên T hảy trở về đời sống bình thường mọi ngày như mấy chục năm trước đây khi chưa tìm ra anh, đừng nuôi thêm ảo ảnh nào nữa vì ảo ảnh nào rồi cũng trôi qua rất nhanh mà bà tiên này thì không có đủ phép màu để giúp T níu kéo lại những gì T tưởng là niềm vui của anh trao cho mình. Nói với T như thế rồi bà tiên này biến đi và T thấy như có một vì sao vừa vụt tắt trên trời cao. Vì sao ấy cũng như những niềm vui mà ngày trước T đã ngỡ là của mình mãi mãi…
Thôi thì T cũng cám ơn anh đã cho T dược sống bằng ảo giác từ những kỷ niệm của buổi ban đầu và của những chuỗi ngày hợp ngộ. Những vết thương bây giờ rồi dần dần cũng nguôi ngoai và chỉ còn lại những vết hằn trong tâm hồn. T chẳng còn biết làm sao để có thể làm sống lại dược những ngày vui ấy nữa. T cầu xin có được chút bình yên trong tâm hồn mình bây giờ và mãi mãi.
Em cứ đợi, cứ chờ anh lặng lẽ
Cứ nhớ mong quạnh quẽ những ngày đông
Còn ai đâu mà ray rứt bên lòng
Dăm ba chữ anh thôi không gửi nữa
Ngàn dặm xa, bài tình ca dang dở
Bước chân anh không trở lại bao giờ
Ly cà phê, dư vị của ngày xưa
Anh bỏ mặc không một lần ghé đến
Mảnh vườn xưa em mãi hoài tìm kiếm
Nửa phần hồn lạc bước ở nơi đâu…
Nhật Ký - Đêm 13 tháng xx, 2011
Cơn giông từ đêm hôm qua đã ngớt dần và lá khô, cây cành gảy rụng khắp sân trước cửa nhà. T bị khan cổ và người ngây ngây sốt. T ngồi đây uống tách trà cho đỡ rát cổ và viết những dòng chữ này vi T nhớ anh. T đâm ra sợ cả sân trường VTT, T không dám vào đấy vì sợ thấy lại những hình ảnh của anh mà T sợ nhất, T khổ nhất là nếu T đọc được những tin tức gì mới vễ anh cùng những người bạn trong lúc T cô quạnh một mình… Chẳng thà không biết rõ T còn có thể ngụy biện để tự trấn an mình với chút hy vọng mõng manh chứ nhìn hình anh, đọc tin về anh để biết chắc rằng không bao giờ T còn có thể có lại được những dip may hạn hữu ngày trước là điều đau đớn T muốn tránh. Thôi thì cứ để T đơn độc sống với ảo ảnh về anh vậy.
Những ngày mưa gió như thế này, T ghét đi ra ngoài. Tối nay T nấu một nồi thịt kho cùi dừa rồi múi một hũ dưa chua để có thể ăn tới cả tuần mà không ngán, và nếu cần thì chỉ luộc thêm ít rau đơn giản là được rồi! Chỉ có lọ cà pháo là T phải mua ở chợ vì mùa này không kiếm ra cà tươi. Anh ơi, đây toàn là những món thuần túy anh thích cả. Anh có về ăn không?
Đêm đã khuya rồi mà T vẫn còn thao thức anh ạ. T chắc bây giờ ở nơi ấy anh đang sửa soạn đi về nhà sau một ngày bận bịu việc làm và có lẽ T chẳng bao giờ xen lẫn vào được một chút gì trong đó. Đêm nay có trăng nhưng mây che lỡ lững trên trời và T thấy mình không được như trăng, còn lấp ló sau bóng mây của tâm hồn anh. Chắc là T đã mất hút trong đầu óc anh từ lâu lắm rồi. T hát thầm trong đầu óc mình mấy câu T còn nhớ được để nếu anh có nghe được tiếng T trong giấc ngủ anh có thể hiểu được lòng T.
Nhật Ký - Đêm 14 tháng xx, 2011
Buổi chiều hôm nay T ngồi lại rất lâu ở bàn giấy để nghĩ đến anh và ngắm hình anh. Buổi chiều rất buồn và T thấy đơn độc hơn bao giờ. Anh ơi, anh đã xa quá rồi và anh làm sao mà nghe được lời T gọi anh qua âm thầm như bây giờ? T đang ngồi ở chiếc ghế T vẫn ngồi những lần có anh nói cười ở đầu dây bên kia. Bây giờ trỡi đã tối nhiều rồi và chỉ còn có riêng một mình T với bóng tối mà thôi và T biết sẽ còn có rất nhiều những buổi chiều buồn bã như thế này nữa. T sữa soạn ra về và tự dưng T đâm ra sợ cả chiếc bóng đơn độc của mình lẽ loi ngoài bãi đậu xe anh ạ.
Có những việc T muốn nhớ thì lại chẳng tài nào nhớ được rõ ràng trong khi những điều T muốn quên đi thì những kỷ niệm ấy lại cứ lũ lượt hiện về như những gì có chút hơi hưỡng của anh chẳng hạn. Ánh mắt thôi miên và nụ cười đấm ấm đó của anh đã dồn dập ám ảnh T cả đêm hôm nay nữa rồi. T nhớ những chuỗi ngày bên anh và mấy câu thơ T nghĩ đến sau đó.
Một chiều lạc đến vườn yêu
Mắt ai đọng lại ít nhiều vấn vương
Đêm về cỏ ướt hơi sương
Canh khuya mắt đẫm nhớ thương một người
Hoa lòng bỗng chợt kém tươi
Vườn yêu vắng tiếng ai cười hôm nay
Nhật Ký - Đêm 15 tháng xx, 2011
Sương mù đã phủ đầy ở dưới con dốc và T đang ngồi đây nhìn những đồi thông mờ mờ xa. Bên kia những ngọn đồi là khu phố lốm chốm nhừng ngọn đèn mà T không thể thấy được. T đang uống tách trà đã nguội ngắt và cũng vừa mới ngắm hình anh. T có cảm tưởng như anh là khu phố nhộn nhịp với những ngọn đèn màu rực rở nhưng T không bao giờ còn được trông thấy nữa. Đã có một lằn rảnh vô hình nhưng rât hữu hiệu ngăn chia anh và T. T nghĩ mẫn lẩn đến anh và lời anh kể về những ngày còn đi học… T nhớ đến truyện và những hình ảnh thật dễ thương của một thời áo trắng rồi cố tình lắp mình vào những trang giấy ấy nhưng T biết T chỉ là người em họ vô duyên của Cinderella nên T không thể nào lọt mình vào chiếc giầy pha lê trong suốt của anh đem đến được. Không có được một chỗ nhỏ nào cho T trong đời sống của anh nữa sao?
Vọng Ước
Sớm mai nào em trở về phố cũ
Biển vẫn xanh hoa vẫn phủ đồi xa
Lặng nhìn em bằng ánh mắt mặn mà
Anh vẫn giữ cho riêng mình em đó
Anh vẫn nhớ đôi bờ vai em nhỏ
Khe khẽ rung khi tấm tức hờn anh
Giận vu vơ để anh phải dỗ dành
Em vẫn đợi anh hôn bờ mi uớt
Gió mơn man se rối làn tóc muợt
Tay trong tay trên biển vắng sóng đùa
Ly cà phê vẫn vị đắng ngày xưa
Nay pha lẫn đôi môi anh mật ngọt
Em vẫn nhớ bài tình ca thánh thót
Chút hương yêu đọng lại ở bờ môi
Vẫn nhớ anh qua giọng nói tiếng cười
Vẫn ray rứt đêm đêm từng khoảnh khắc
Vẫn đợi mong để lòng thêm se thắt
Sớm mai nào vẫn vời vợi rất xa…
Nhật Ký - Đêm 16 tháng xx, 2011
Anh ơi, anh ơi, T lái xe đi làm sáng nay và cứ nhớ quây quất những hình ảnh T đã gầy dựng lại trong đầu óc mình. T muốn ôm chặt lấy nhừng gì T còn nhớ được về anh. Mấy chữ “C’est tout ce que j’ai” sao mà thấm thía đến tận đáy lòng T như thế trong nổi nhớ nhung anh ngút ngàn bây giờ.
Hẹn anh một buổi chiều đông
Đợi mong hơi ấm trong vòng tay ôm
Sương đêm phủ ngập lòng buồn
Nhớ anh nhớ những nụ hôn mỗi chiều
Đêm khuya ôm gối quạnh hiu
Bài ca năm cũ khơi nhiều xót xa
“Bàn chân suối đón em qua…” *
Lời ca, tiếng hát món qua từ anh
* NCVB-TCS
Đêm nay T nghĩ lại những điều T mơ ước thầm với chính mình hôm qua. T ôm gối tưởng tượng ra anh hẹn T đến gặp anh ở quán café kỷ niệm, anh kéo chiếc ghế ngồi đối diện T rồi anh kể cho T nghe những mẫu chuyện không đầu không đuôi trong những ngày anh vắng mặt… T được nhìn anh sau bao nhiêu ngày tháng và được nghe tiếng anh nói, anh cười và lòng T rạo rực với bao nhieu hạnh phúc khác hẳn với những lần T lái xe ngang qua tiệm café chỉ để ngồi ở bãi đậu xe rồi khóc cho vơi bớt cơn buồn. Những lần ấy T thấy đơn độc tột cùng giữa lòng phố thị ồn ào, náo nhiệt.
Nhật Ký - Đêm 17 tháng xx, 2011
Mưa từ đâu rơi suốt đêm thâu
Tay ôm gối nhỏ nguyện cầu từng đêm
Thoảng đây còn chút hương quen
Tấm khăn ngày cũ ngát trên môi sầu
Gió về đâu, cho nhắn đôi câu
Hai đầu nỗi nhớ vạn sầu vây quanh
Khẽ rung chiếc lá trên cành
Tưởng như gió gọi tên anh đêm dài
Làm sao mà T không nhớ đến, quên đi được những kỷ niệm ngày nào? Ôi đã qua đi những hình ảnh, những âm thanh T đắm say nhất. Mùa đông này sao mà dài lê thê và rồi còn bao nhiêu tháng ngày ngùn ngụt đằng trước mặt? Sao mà cảnh vật ãm đạm thê lương đến thế không biết nữa. Lời chúc của mọi người bỗng trở nên vô nghĩa, trống rỗng. T không cần gì nữa cả. T không cầu xin một điều gì ngoại trừ những lời êm ả từ anh mà tất cả cứ dần dần tan biến hẳn trong đời sống của T rồi anh ạ. Thề nguyền gì đi chăng nữa thì T vẫn nhớ anh và lại thấy tấm tức tiếng nấc đơn độc trong lòng minh.
Tiếng cười giọng nói chiều hôm
Vẳng nghe vang vọng trong hồn đêm nay
Mùa đông trở lạnh chốn này
Nhớ vòng tay ấm mơ ngày bên nhau
Áo anh ngày ấy đậm màu
Chút dư hương cũ về đâu nỗi buồn
Ước sao được một nụ hôn
Bóng anh vương vấn đêm trường nhớ mong
Trang thư nét chữ từng dòng
Đôi bờ thương nhớ ngóng trông bên nào?
T nhớ anh đêm nay, nhớ anh từ buổi chiều và T đã gọi thầm tên anh biết bao lần. Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì bây giờ? Sao mà T thèm được nghe tiếng cười, giọng nói của anh nhiều đến thế? T đọc lại nhừng trang thư cũ để được cảm thấy lại những gì trước đây đã chứa đựng cả một niềm vui vô bờ bến cho mình. Những dòng chữ ngày ấy đã là bàn tay xoa dịu bao băn khoăn ray rứt cho T trên biết bao nhớ mong đơn độc. Bàn tay ấy bây giờ đâu còn nữa nên T chỉ còn biết mường tượng ra anh như một vì sao lung linh ở rất xa mà sao với loài người thì lại không thể nào gần gủi được. T ước mơ một tình yêu đơn thuần như hoa cỏ mà sao ước nguyện nhó bẻ ấy cũng chẳng thành?
Nhật Ký - Đêm 18 tháng xx, 2011
Mấy hôm nay trời lạnh đến nổi có làn tuyết mõng trắng xoá phủ đầy sân cỏ suốt cả ngày. Chỉ nhìn thôi là T cũng đã thấy buốt giá tận tim gan rồi và cũng trong tâm trạng này mà T cứ đắn đo mãi vì đã có bao nhiêu lần T định gọi anh rồi lại thôi. Gọi mà làm gì khi mấy messages của T trước đây như tiếng rơi của chiếc lá khô trong rừng thẵm, không gây nên một tiếng động nhỏ nào. Anh có nhận được message của T không hay anh đã nghe qua rồi xóa đi mà không nghĩ gì đến T nữa cả? Chiêc khăn foulard quàng ở cổ T cứ như chiếc dây thòng lòng siết dần, thắt chặt dần để T thêm ngột ngạt vì niềm tuyệt vọng. Không còn gì để hy vọng đâu nừa T ơi.
Since you went away
The days grow long...
And soon I’ll hear
Old winter songs
But I miss you most of all
My darling, when autumn leaves start to fall...
The falling leaves
Drift by the window
The autumn leaves
All red and gold
I see your lips
The summer kisses
The sunburned hands
I used to hold
Nhật Ký - Đêm 19 tháng xx, 2011
T vừa đi bộ ở ngoài công viên về và nhớ đến lúc sánh bước bên anh trên con đường mòn này. T nghĩ đến anh và ước ao có anh đi cùng với T qua những đồi dốc đầy sương mù này. T đang gọi thầm tên anh đây, gọi như mê sãng vì T thèm được gọi tên anh và mong được thấy nụ cười, được nghe giọng nói của một người chắc không bao giờ còn trở về với T nữa. Những gì T còn giử được trong lòng minh là kỷ niệm hay ảo ảnh, T không thể nào phân biệt được. T không sợ có một ngày nào đó tất cả sẽ mờ nhạt đi vì T đã cất thật kỹ càng bất kỳ một chút gì về anh trong tận đáy lòng mình như người xưa cất giữ của cải quý báu nhất của họ vậy. Chút ít kỷ niệm hiếm hoi về anh là báu vật cho T đó anh ơi.
Tiễn anh về phố núi
Em trao vội nụ hôn
Chuỗi ngày dài cô đơn
Em đêm đêm thao thức
Nhớ anh hồn rạo rực
Áo mỏng sưởi ấm lòng
Mười ngón nhỏ tay đong
Đầy yêu thương anh gửi
Vai kề vai gần gũi
Em ngửi thoáng mùi hương
Giọt nước mắt còn vương
Trên khóe mi đẫm ướt
Ôi em tôi tóc mượt
Nức nở giữa vòng tay
Anh ghé vội chốn này
Bóng thoảng qua như gió
Em giờ đây khắc khổ
Đợi cho đến bao giờ
Ôi sao tháng ngày dài
Như vô cùng, vô tận…
VIDEO
Nhật Ký - Đêm 20 tháng xx, 2011
T thức hầu như suốt đêm hôm qua và sáng nay thấy đầu óc hơi choáng váng. T cứ nghĩ mình vô lý khi thức khuya như thế mà lại vẫn ước ao được gặp anh trong giấc mơ. T tưởng tượng ra ánh mắt anh hờ hững nhìn T chứ T thì nhất định không thể nào được đón nhận ánh mắt ngọt ngào như trước đây rồi.
Có lẽ bây giờ anh đang ngủ yên giấc và T ước mơ được kéo chăn lên kín tận cổ anh, T được ngắm anh thở nhe nhẹ, T được thấy lòng ngực anh lên xuống theo từng nhịp thở, T được thấy những sợi tóc vương ở vầng trán anh… T gửi đến anh chút hơi ấm từ miền xa xăm lạnh giá buốt tim gan này. Anh có cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay T đang xoa nhẹ ở hai bên vai anh không?
Anh ơi, anh ơi… T viết thế thôi, T ao ước thế thôi chứ từ đáy lòng mình T hiểu không bao giờ T có thể chen vào đời sống của anh như những gì T vừa mới viết được. Nhớ anh ngút ngàn tựa như nhớ một vì sao đã xa rồi anh ơi.
Nhật Ký - Đêm 21 tháng xx, 2011
Anh ạ, buổi sáng hôm nay có lớp sương mai thật mỏng phủ lên những ngọn cỏ nên sân bên ngoài trông càng hoang vắng lạ lùng. Trời thì không còn mây xám nhưng ánh sáng mặt trời không sao chen xuống được thế gian này. T nhìn ra hiên nhà rồi quyết định mặc áo ấm và choàng khăn quanh cổ để đi qua con đường đất nhỏ gần nhà. Vừa đi T vừa đếm từng bước chân lẻ loi của mình, T vừa nhớ đến những tia nắng ấm hôm nào T được ở bên anh T lại thấy mình như kẻ tù tội bị đầy ải ở chốn hoang sơ đầy oan khiên anh ạ.
Anh ơi, cho T xin bàn tay anh để T còn giử vững được những bước chân kiệt quệ này. Anh ơi, cho T xin bàn tay anh để T được ấp má vào đấy một giây, để T biết được có sự sống tỏa ra từ đó và cũng để T biết được hơi ấm của tình yêu là điều có thật chứ không phải chỉ hiện hữu trong óc tưởng tượng của T mà thôi.
Tình đã như mùa thu
Ngày qua tưởng như trong cơn mộng du
Hạnh phúc những thuở ấy nay qua rồi
Một mình thao thức với đêm trôi
Lắng nghe những đêm dài
Từng đêm phiêu lãng ru hồn say
Hương xưa trên môi tình yêu dấu
Bóng dáng thuở ấy nay còn đâu
Này gió mang tình ta
Người đi những đau thương bao ngày qua
Bằng tiếng hát thổn thức trong đêm dài
Chuyện tình sao lắm những u hoài
Lắng nghe những đêm dài
Từng đêm phiêu lãng ru hồn say
Hương xưa trên môi tình yêu dấu
Bóng dáng thuở ấy nay còn đâu
Này gió mang tình ta
Người đi những đau thương bao ngày qua
Bằng tiếng hát thổn thức trong đêm dài
Chuyện tình sao lắm những u hoài
Nhật Ký - Đêm 22 tháng xx, 2011
T đếm từng ngày từ lúc sự im lặng bất động của mình khởi đầu. Một ngày, một tuần, một tháng, hai tháng… T buồn bả biết bao nhiêu khi biết là mình đã phải cố gắng liên tục từng phút từng giờ để giữ được lời hứa với chính mình và không bao giờ làm phiền anh nữa. Nhưng không làm phiền anh, không liên lạc với anh không có nghĩa là T không hề nghĩ đến anh, không còn nhớ đến tiếng nói, đến nụ cười, đến ánh mắt của anh.
Nỗi nhớ anh như treo T lơ lững ở trong một khoảng không nào đó. T không thấy được chiều cao mà cũng chẳng đo được mực sâu. T đợi, T mong anh trong niềm hy vọng mỗi ngày dần dần lụi tắt. Nỗi vô vọng như ngày càng lớn thêm… T càng chơi vơi thì lại càng lún sâu vào sự bất lực không cùng. Anh ơi, anh ơi, anh ở đâu sao chẳng về cứu rổi T ra khỏi vực sâu của bao nhớ nhung ray rứt này?
Trời mưa tầm tả suốt ngày hôm nay. T đi ngủ mà cứ nghe tiếng mưa rơi rồi lại thao thức nhớ anh. Tại sao đêm khuya lại dài lê thê như thế này? Từng hạt mưa rơi trên mái nhà như gợi T nhớ đến những tháng ngày bặt tin anh…T nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm anh ạ nhưng làm sao anh biết được điều đó?
Nhật Ký - Đêm 23 tháng xx, 2011
Buổi chiều hôm nay trên đường về nhà trời đầy sương mù, T không nhìn thấy được dòng sông bên dưới chân cầu. T nhìn dãi sương trắng toát rồi thấy lòng băng giá khi nghĩ đến anh. T nhớ anh mà anh thì vẫn mịt mù, không một lời, một chữ. T ước ao có được đôi chữ anh viết để T được đọc đi đọc lại trong buổi chiều buồn bã này. Ôi, nếu được may mắn như thế thì T phải tri ân đời sống của mình đến đâu nữa?
Ân huệ của anh ban cho T sao mà hiếm hoi chẳng khác gì ánh sáng mặt trời trong buổi chiều đang trở nên đen kịt trước mặt mà buổi tối mua thu ở đây thì lạnh buốt tim và dài lê thê anh ạ. Anh ở đâu, ở đâu? Anh có bao giờ còn nghĩ đến chút gì về T không?
Mưa đã ngừng rơi từ chập tối và trời hôm nay đã sáng hơn đôi chút rồi anh ạ. Hầu như bất cứ lúc nào cơn mưa bão vừa dứt thì không gian cũng như bị bao trùm bởi cả một sự tỉnh lặng hầu như tuyệt đối. Sao mà bây giờ T ghê sợ nỗi yên lặng này thế không biết nữa. T có cảm tưởng như mình đang sống trong một ngôi nhà mồ rộng lớn bao la. T rùng mình nghĩ đến cái chết và có thể nào có một ngày nào đó T ra di mà anh không hề hay biết? Có lẽ T chỉ còn biết nhìn hình anh lần cuối cùng thôi vậy.
Nhật Ký - Đêm 24 tháng xx, 2011
Đã có rất nhiều lần T muốn kể với anh về cảnh hoang vu của những buổi chiều cô lạnh ở đây. T ngồi ở bàn giấy văn phòng nhìn ra phía cửa sổ thật tĩnh lặng. Nhân viên đã ra về và căn phòng chỉ còn lại một mình T mò mẫn trong bóng tối. Đôi khi những hạt mưa, những trận gió thổi lay mạnh những cành cây khô đen đủi bên ngoài… T nghĩ đến anh rồi hát thầm những câu hát mình còn nhớ được từ ngày xưa. T nhìn chiếc điện thọai bên phía tay phải vẫn nằm im bất động. T đợi chờ một tiếng chuông reng không bao giờ còn nữa.
Cơn giông làm T thức giấc lúc gần 2 giờ sáng. Bây giờ bên ngoài trời vẫn còn tối đen. T nằm ôm chiếc gối nhỏ nghĩ đến anh mãi cho đến gần 5 giờ sáng và ra bếp pha cho mình tách trà uống cho ấm người rồi về phòng mở computer nhìn hình anh. Hình ấy anh chụp dạo cận Tết và bây giờ đây T ngồi co ro nghĩ đến những ngày Tết sắp đến rồi tủi thân đến rơi nước mắt khi biết Tết này T cũng sẽ vắng nụ cười của anh. Sao anh vui vẻ với bao người mà với T anh lại chẳng nghĩ đến?
Đêm hôm qua trước khi đi ngủ T đã nghĩ đến anh cùng những hình ảnh về anh mà T còn nhớ được, buổi sáng đầu tiên gặp anh, tiệm café, lần ăn trưa cuối cùng, những lần anh gọi cho T… rồi T nhớ đến những tấm hình của anh trên mạng VTT, để có được chút hy vọng rằng T sẽ được nằm mơ thấy anh trong giấc mơ hạn hữu nào đó… T ước ao rằng T sẽ thấy anh mặc chiếc ao màu trắng, màu xanh quen thuộc nhưng đó chỉ là điều T mãi mãi hằng ao ước vì sáng nay T trở dậy trong sự trống vắng hoàn toàn: T đã không có anh ngay cả trong giấc mơ!
Nhật Ký - Đêm 25 tháng xx, 2011
(còn tiếp)...