Nam & Dzung
Lời chú thích: Sau đây là nguyên văn bài cãm nghĩ viết bằng tiếng Anh của VTT Đoàn Kiến Nam, tôi đã cố gắng chuyển dịch ra tiếng Việt đưới đây .
Kính . VTT Trần Bình Chánh
From: Nam Doan
Date: Friday, March 6, 2009
Today we are lucky. The bus we take to go back to Hanoi is not as crammed as most busses that we've gotten accustomed to. It is a good thing since I won't have time when I get back to Hanoi to write any thing. We will barely have time to eat, change clothes before we hop on another bus to go to Nam Dinh to prepare for the free sugery mission there tomorrow. But I'm lucky today to turn the 2 1/2 hours on this bus to good use. I can use this time to tell you a little bit about the eye surgery missions that we have done. Not all surgery cases were as successful as we hope as we had just found out yesterday when we spent half a day to visit a patient in Tan Cuong, a verry famous village in VN, well known to everyone who drinks tea. Travelling any where in VN, you cannot miss the sign "Chè Thái" that are pop up all over the places. Thai Nguyen is famous for producing the best tea in VN to even non drinker thanks to these signs. But if you are a serious tea users, you know that Thai Nguyen is famous only because of one little village called Tân Cương. Untill now, I haven't any interest in tea drinking, but Tân Cương's tea has converted me. I don't have to say more, do I? Back to the eye surgery story. I'm very dissapointed to listen to her telling us again that her eye sight hasn't much emproved. There is a condolence though. She had an accident where her eyes were poked by a straw when she was young. This might have damaged it somewhat and thus the reason. Or it could have been simply that something else is wrong as with a very small percentages of cateract patients whose eye sights does not improve much after cataract surgery. Eyes and eyesight, like most other ograns in our body, are complicated stuff. There could be many things that can go wrong. Modern medical technology, with all it advances, is still not equiped to explain all these complications. Rather than dwelling on this one case that we were so concerned about to spend the time to find out for sure, I will tell you of all the successes. In our experience, when bandages are removed the day following their eyes' surgeries, most patients saw big improvement in their eye sights. Some of them with spetacular result. Every thing is so clear and vivid. "Every thing is so beautifull. The color is so bright. All my clothes, the mat on my bed, the blankets look new even as I know that they certainly are not new at all.". Despite all these excitement, there are better things to come. The wating of being able to see their children, and grand children again, the changes in them. And the few young ones that were born since they lost their eye sights, how long have they waited to see them for the first time. These are the things they are waiting. Some of the most touching will take more words to describe , and more time than I have but I will do the most I can here in this letters. Forgive me if my writting isn’t very good. The bus is crowded, the road is bumpy, and I'm trying to do my best to keep my fingers on the right keys while organizing my thoughts. Seeing a man going up and down as if he was looking for thing or someone, I asked if there some thing I could help him with. Sheepishly and with blush, he replied: "I just enjoy to walk up and down the stairs by myself." Out on the balcony, a man tried to scan the neighborhood near and far trying to test the limit of his new eye. How small the print, and how far away he could still read. Inside the crowed recovery room, sitting on his bed, another patient tried to read the hospital guidelines, and the prints on pieces of papers pin to the information board. Let me tell you a funny story that happened in one recovery room. Well, let's back track. I tell you a little bit about the room first. About 4 meters wide and 7 meters long, it has 2 bed on each side and one on the wall facing the door for a total of 5 beds. With 2 patients assinged to each bed, and 1, 2, or more family members the room is crowded most of the time. In such a room, we found a man taking his medicine without any water. I don't know excactly what the pills are for but one of them is some big antibiotic pill. There are 2 or 3 others smaller one. This man put them in to his mouth, chewing them as if they are food, before swallow the whole thing down his throat. One voice after another in the room encouraging him to take some water. Someone even poured water on a cup and tried to hand it to him to which he rebuked. After a few burst of exchanges the man finally gave in and then gave his reason. Since losing hiseyesight, he had developed the habit of not drinking much fluid of any kind. The more he took in, the more times he had to let go. And letting go for him is not easy. It required the help of someone else, a very inconvenient thing which at times was not possible. The story could end here, but then, there is a still an interesting thing. He just got cataract surgery. He was the same man that I saw walking up and down the stairs above. He could go anywhere by himself now. The funny thing is that in this excitement, he hasn't got figured it out that he now could go pee, or do any thing a normal person could without asking for assistance. It might take a few more days, or who knows, a few more weeks before he dropped all these habits. Another experience I won't forget was when I returned to Bac-Kan to track down the two little girls who had been blind since birth. I've told you in some earlier emails that we were so touched about these girls that we left money for both families to pay for their transport and accomodation so they could take them down to Hanoi to have their second eyes operated on. To keep the story short, I'll just tell you that we went on a quite round about ways before we could reach their village. The narrow winding trail high on mountains' cliff tested by riding skill but I got their safely. By getting there, I mean getting to the village. From there, we have to walked 45 minutes up hills and mountains, and accross a river before we reach one of the houses. (Crawling on her 4 at times, Dzung lost our blue-tooth's earpiece and rendered our battered cell phone useless. ) At the girl house, there was a shy little girl sitting quietly in a corner looking out. If it isn't for her way of rolling her eyes as if looking accross the ceilings, I would not have guessed that she was the 8 years old I was looking for because she was a ltttle small for her age. What ever her mother told her I didn't understand but she didn't budge. After her mother told me in Vietnamese that she was telling the child to come greet me that I came to her. Her eyes were large, clear, and beautiful. Having just climed up the long, windy and slippery mountain trail I wonder how this girl could ever leave the house on her own without eye sight. Two meters outside the front door and you could roll off the cliff for at least 10 meters or more. The steps, even if you could call them steps, are made in a zig zag way down the side of the steep cliff. --- After a few moment to get her used to me, I led her outside to test her eye sight. This is a lot more difficult than I thought. I tried to point out a few features such as large trees or rock on the facing mountains about a kilometer accross, but without knowing her languge, I couldn't communicate with her. Her mother comes to the rescue. I asked her to tell me how many tall bamboo trees are waving in the distance. Her mother laughed and told me. Up until now she has no eye sights. She could speak a little language but she hasn't yet learn to count. Think about it. How do you count something if you can not see. What good is it if you learn to count only to count your fingers and your toes. ... Duhhh ... So obvious and yet I didn't figure this out .... (I hope you see how stupid I am and discover the mistake before I reveal this to you ... If so ... You deserve to get applause ... There are other stories to tell, but I need to end it here for now. We are almost at our destination: Gia Lam. 2 1/2 hours down. I'll have to switch to a city bus to get to Giap Bat, from there, I can either hop on another city bus or take a taxi to cover the last few kilometers . Besides, my figers are starting to numb from typing in an akward position for such a long time .... I'm on the city bus now, currently crossing Long Bien bridge. I have a little over half an hour of sitting so here it goes again .. About the age of the patients, Most of them are in their late 60s and 70s. About 1/3 of them are over 80 years old. The patients in Thai Nguyen some how are older than the other 3 places that we have done previously. In Thai Nguyen, there were about half a dozen people over 90 years old. One lady in particular, was 97 years old. She had been blind for 10 years. This lady's husband died when she was 27 after their only child, a daughter, was born. This daughter is now in her 70s and had been in the hospital for treatment of liver cancer. I forgot now whether she was in the hospital or have been discharged but the story is that doctors have told the family that she was in final stages and had only a few months to live. The mother, the 97 year old cataract patient, had a bad case of cataract that doctors said couldn't be operated on using Phaco method. Their words were they have to use "knives and scissors" , a slang for the oldmethod. I felt bad that she was exposed to a procedure that would take longer on the operating table, a bigger chance of getting infections, and a longer recovery phase. Particularly, there would be 4-5 stiches instead of the only one, or nothing in case of Phaco. When I learned about her age, and family, I said to myself I would be there when they remove her bandages. Unfortunately, the Công An started looking for us. We didn't want any trouble so we left Thai Nguyen. We have not forgotten about her case though. Whenever we come back to Thai Nguyen, we will inquire into her situation. If it isn't too much out of the way, we might even pay her a visit. We must hurry though. At 97 years of age, God could call her at any time. nam Pheww!!! We've reached Giap Bat. In another 1/2 hour I'll be "home". I have a few hours to wash, unpack, eat, pack again and get back to Giap Bat to hop on another bus that will take us to Xuan Truong, Nam Dinh. Tomorrow is another eye surger mission. We will be in Xuan Truong for a few days. From there, we will stop by Thanh Hoa for a day or two before reaching Dien Chau, Nghe An for another eye surgery mission next weekend. Nghe An is not the final mission. The following weekend we will be in Me Linh, Vinh Phuc for yet another bigger one before getting back to Hanoi to prepare for our trip back to Honolulu.
Hình 01 - 11
Hình 01: Một bệnh nhâ n 85 tuổi có thể tự đọc được bảng tên của mình và lên xuống nấc thang một mình - 85 Yr Old now can read_his name tag and go up and down stairs by himself
Hình 02: Phòng dưỡng bệnh sau khi giải phẩu. - Recovery Room
Hình 03: Ông cụ 85 tuổi uống thuốc viên mà không chịu xài nước - 85_Yr_Old_Man_who_refused_to_take_water_with_his_medications
Hình 04: Em bé gái 8 tuổi bị bệnh mù từ khi lọt lòng mẹ, nay đã được thấy - 8_yr_old_girl_blind_since_birth_now_can_see
Hình 05: Con dốc đá ngay bên trước nhà của cô bé mù - The_cliff_right_out_side_the_blind_girl_house
Hình 06: Quang cảnh nhìn từ cửa cái của nhà em bé mù - Looking_out_the_blind_girls_front_door
Hình 07: ĐôI mắt đẹp và trong sáng của cô bé - Beautiful_Clear_eyes
Hình 08: Em gái của cô bé mù đang vượt đò về nhà sau khi tan học - The_blind_girls_little_sisster,_comming_back_from_school
Hình 09: Em bé gái 3 tuổi nầy trước đây bị mù, nay đã thấy được nhưng hảy còn giử thói quen nhắm khít mắt lại - The Blind Girl with the habit closing her eyes like when she was blind
Hình 10: Cụ già 97 tuổi bi bệnh mắt cườm - 97_Years_Old_Cataract_Patient
Hình 11: Bàc Lịch đang ráng hé nhìn ánh sáng trước khi tháo băng ra - Mr_Lich_is_taking_a_peek_prior_to_his_bandage_is_removed
TRANSLATION INTO VIETNAMESE _ BÀI DỊCH
From: Nam Doan
Date: Friday, March 6, 2009
Hôm nay chúng tôi được may mắn. Chuyến xe đò về Hà Nội không chật nứt người như những chuyến xe thường lệ. Đây là một dịp tốt vì khi tôi về Hà Nội tôi sẽ không có thì giờ viết lách gì cả. Chúng tôi sẽ chỉ có vừa đủ giờ ăn uống, thay quần áo trước khi nhảy lên một chuyến xe đò khác vào Nam Định để chuẩn bị cho chuyến giải phẩu miển phí vào ngày mai. Thật là may cho tôi vì hôm nay tôi có thể dùng 2 tiếng rưỡi đồng hồ ngồi trên xe đò để làm chuyện có ích. Tôi có thể dùng thời gian này để kể cho các bạn nghe một ít chuyện về chuyến công tác giải phẫu mắt vừa xong. Không phải tất cả các cuộc giải phẩu đều thành công như ý muốn, vì chúng tôi vừa mới biết được một chuyện này ngày hôm qua khi chúng tôi mất nửa ngày trời để đến thăm một bệnh nhân ở làng Tân Cương. Đây là một làng rất nổi tiếng, nhất là đối với những người uống trà. Khi du hành trong xứ Việt Nam, bạn không thể nào không thấy bảng ‘Chè Thái’ dựng đầy khắp nơi. Thái Nguyên được nổi tiếng là nơi sản xuất Trà ngon nhất ở Việt Nam, người không uống trà cũng biết nhờ mấy cái bảng hiệu nầy. Nhưng nếu bạn là người uống trà sành điệu, bạn sẽ biết Thái Nguyên được nổi tiếng là chỉ nhờ vào một làng nhỏ tên Tân Cương. Trước đây, tôi không chú ý nhiều về việc uống trà nhưng chè Tân Cương đã làm tôi thay đổi quan điểm. Như vậy đủ rồi, tôi khỏi cần phải nói thêm gì nữa phải không các bạn? Xin trở lại chuyện mổ mắt. Tôi rất thất vọng khi nghe bà bệnh nhân nầy nói là thị giác của bà không khá hơn tí nào cả. Tuy nhiên có một điều an ủi là trước đây bà nầy có một tai nạn mắt vì có một cọng rơm đâm vào mắt bà ấy lúc còn nhỏ. Tai nạn nầy có thể làm hư mắt bà một phần nào và đây có thể là lý do. Hoặc là rất có thể chỉ đơn giản là có những chuyện trục trặc khác thuộc tỷ lệ rất nhỏ thuộc trường hợp của những người đuợc mổ mắt cườm nhưng thị giác lại không khá hơn sau khi mổ. Nhãn quan và thị giác, giống như hầu hết các bộ phận trong con người, rất phức tạp. Có nhiều chuyện có thể bị hư. Kỹ thuật y khoa tân kỳ với nhũng tiến bộ hiện đại vẫn chưa cắt nghĩa được tất cả biến chứng. Thay vì dành hết thì giờ phân tích để giải thích một trường hợp trục trặc nầy, tôi xin kể cho bạn những trường hợp thành công. Theo kinh nghiệm của chúng tôi, khi tháo băng ra một ngày sau khi mổ, hầu hết bệnh nhân đếu thấy thị giác có sự cải tiến lớn lao. Nhiều người có kết quả mỹ mãn. Mọi vật chung quanh đều nhìn rõ và sống động. ‘Mọi vật đều đẹp. Màu sắc lộng lẫy. Quần áo, chăn chiếu, mền gối đều nhìn như mới dù rằng chắc chắn chúng là đồ cũ.’ Mặc dù bệnh nhân có nhiều háo hức lúc đầu nhưng còn có nhiều điều còn hay hơn thế. Như thời gian mong chờ để được thấy lại mặt con cái, cháu chắt, thấy sự thay đổi của chúng nó. Và rồi lại còn có những cháu bé được sanh ra trong thời gian họ bị mù, họ phải chờ cả một thời gian dài để thấy mặt mấy đứa bé lần đầu tiên. Đây là những điều họ chờ đợi. Nhiều câu chuyện cảm động nhất phải diễn tả bằng rất nhiều ngôn từ, và cần nhiều thời gian hơn là tôi có hôm nay, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức của tôi trong bức thư nầy. Xin thứ lỗi cho tôi vì tôi viết không chải chuốt. Trong xe đò có nhiều người, đường xe chạy thì dằn lên dằn xuống, và tôi ráng hết sức để giữ mấy ngón tay của tôi trên đúng chữ trên bàn gõ của máy vi tính và đồng thời trong đầu thì phải sắp xếp các ý nghĩ. Ở bệnh xá, tôi thấy có một bác lớn tuổi đi lên đi xuống cầu thang, hình như bác ấy đang tìm ai, tôi bèn đến hỏi xem tôi có thể giúp được gì cho bác. Với vẻ rụt rè và hơi quê, bác trả lời: ’tôi chỉ thích đi lên đi xuống cầu thang vậy thôi.’ Bên ngoài hành lang trên lầu, có một bác ráng nhìn qua nhìn lại các nhà hàng xóm, nhìn gần rồi lại nhìn xa, bác muốn thử xem độ nhìn của mắt tốt đến như thế nào. Rồi lại đọc thử chữ nhỏ và thử xem mắt mình đọc được chữ cách bao xa. Bên trong phòng dưỡng bệnh thì đông đúc, một bác khác đang ngồi trên giường ráng đọc tờ điều lệ của bệnh xá, và các tờ thông cáo gắn trên bàng thông tin. Tôi xin kể một chuyện vui vui trong phòng dưỡng bệnh. Nhưng khoan đã, để tôi mô tả một ít về gian phòng nầy trước. Căn phòng rộng chừng 4 thước, dài khoảng 7 thước, phòng có 2 giường kê dọc sát hai bên tường và 1 giường kê ngang nằm ở bức tường đối diện với cửa ra vào, có tất cả 5 giường. Mỗi giường có 2 bệnh nhân, và thêm 1,2 hoặc nhiều thân nhân. Căn phòng lúc nào cũng đông người. Trong phòng đó, tôi được biết có một bác uống thuốc mà không cần nước. Tôi không biết mấy viên thuốc bác uống thuộc loại gì nhưng có một viên khá mập thuộc loại trụ sinh. Cạnh đó có hai ba viên thuốc nhỏ hơn. Bác nầy nốc một lúc hết mấy viên thuốc vào miệng rồi nhai như nhai thức ăn, sau đó nuốt xuống cổ họng. Có nhiều người lên tiếng bảo bác phải uống nước. Có người mang cốc nước đến tận tay của bác nhưng bác cự nự đẩy ra. Sau khi nói qua lại một hồi, bác nầy chịu thua và cho biết lý do. Kể từ khi mất thị giác, bác có thói quen không dám uống bất cứ chất loãng nào vì càng uống nhiều, thì càng phải đi tiểu nhiều. Mỗi lần đi tiểu thì lại rất bất tiện vì phải có ngưòi dẫn đi. Có nhiều khi không có ai dẫn đi tiểu. Câu chuyện có thể kết thúc ở đây nhưng lại có thêm một chi tiết thú vị nữa là bác nầy là bệnh nhân mới vừa đuợc giải phẩu cườm mắt. Bác chính là người đi lên đi xuống cầu thang mà tôi mới vừa kể. Bác có thể tự đi đứng một mình rồi. Điều khá tức cười là bác quên nghĩ ra là bây giờ bác có thể tự mình đi tiểu hoặc làm được mọi việc như người thường không cần ai giúp. Chắc có lẽ vài này nữa hoặc biết đâu vài tuần nữa bác sẽ bỏ các thói quen như thế. Tôi cũng không quên kỷ niệm của chuyến đi Bắc Kạn tìm thăm hai em bé mù từ lúc lọt lòng. Tôi đã kể với các bạn trong email trước đây, chúng tôi rất xúc động cho hoàn cảnh của hai em bé đến mức mà chúng tôi đã trả chi phí di chuyển và ăn ở cho cả hai gia đình để họ có thể đem con của họ xuống Hà Nội giải phẩu con mắt thứ hai . Để rút ngắn câu chuyện, tôi xin kể đoạn đường vòng vo trước khi tìm được ngôi làng của mấy người nầy. Chúng tôi phải chạy xe hai bánh trên con đường mòn khúc khuỷu trên đỉnh núi đá cao thử thách tài nghệ của ngườì leo núi. Chúng tôi đến nơi an toàn. Đến nơi có nghĩa là chỉ đến làng ấy mà thôi. Khi đến làng rồi, chúng tôi còn phải đi bộ thêm 45 phút nữa, leo qua những ngọn đồi núi và vượt qua một con sông trước khi đến nhà của một trong những em bé đó. Dzung làm rơi mất cái máy nghe bluetooth khi phải bò cả hai tay hai chân lên dốc, làm cái điện thoại cầm tay củ xì mang theo coi như vô dụng. Trong nhà cô bé có một đứa bé nhỏ có vẻ e thẹn nồi im trong một góc nhà nhìn ra ngoài. Nếu không có cặp mắt nhìn kiểu nhìn ngược lên trần nhà, thì tôi đã không nhận ra đây là cô bé gài 8 tuổi mà chúng tôi tìm kiếm vì so với tuổi tác thì cô bé hơi nhỏ con. Mẹ cô bé nói gì với con của mình bằng ngôn ngữ gì mà tôi không hiểu, nhung cô bé vẫn ngồi im không nhúc nhích. Sau đó mẹ cô bé phiên dịch lại là bà ấy bảo cô con gái đến chào tôi vì tôi đến kiếm cô ấy. Đôi mắt cô bé to, trong sáng và đẹp. Sau lần leo qua khúc đường mòn xa trên núi khúc khuỷu và trơn trợt tôi thầm nghĩ làm sao cô bé nầy có thể dám rời nhà một mình mà không thấy đường, Chỉ cần bước chân ra khỏi nhà 2 thước, người ta có thể té xuống một cái hố đá sâu hơn 10 thước. Chờ một lúc sau để cô bé quen với tôi, tôi dẫn cô bé ra ngoài để thử thị giác của cô ấy. Việc nầy rắc rối hơn là tôi tưởng. Tôi thử chỉ vào một vài điểm như lùm cây lớn hay tảng đá lơn trên núi cách xa khoảng 1 cây số, nhưng vì không biết tiếng Thượng, tôi không nói chuyện được. Mẹ cô bé phải chạy ra giúp. Tôi nhờ bà ấy hỏi cô bé có mấy cây tre đang phất phơ nơi đàng xa. Bà mẹ cười to và bảo tôi: cho đến giờ, cô bé bị mù, tuy học nói đuợc nhưng không học đếm được . Các bạn hãy nghĩ xem:làm sao mà mình biết đếm nếu mình không nhìn đưọc. Nếu mình chỉ tập đếm ngón tay rồi lại đếm ngón chân thì có ích gì? Ngốc quá…Chuyện nầy rõ ràng như vậy mà tôi lại không nghĩ ra…(tôi hy vọng là các bạn nhìn thấy trước cái ngớ ngẩn của tôi và nhìn thấy câu hỏi không đúng của tôi trước khi tôi giải thích cho các bạn..nếu ngay từ đâu, các bạn đã khám phá ra ngay câu hỏi đó vô lý ..các bạn đáng được vỗ tay khen ngợi.. Còn nhiều chuyện khác để kể tiếp nữa. nhưng tôi phải ngưng ở đây. Chúng tôi sắp đến nơi rồi: Gia Lâm kia kìa, 2 tiếng rưỡi đồng hồ đã qua . Chúng tôi phải đổi qua xe buýt thành phố đi Giáp Bạt, rồi từ đó, tôi có thể dùng xe buýt khác hoặc xe tắc xi đi thêm vài cây số cuối cùng. Hơn nữa, mấy ngón tay của tôi bắt đầu tê đi vì phải ngồi vào vị trí bất thường trong một thời gian khá dài…Tôi lại ở trên xe buýt đây hiện đang vượt qua cần Long Biên. Tôi có được chừng nữa tiếng xin kể tiếp câu chuyện…Xin kể chuyện về tuổi tác của các bệnh nhân. Hầu hết các bệnh nhân ở tuổi gần bảy mươi hay ngoài 70. Khoảng một phần ba trên 80 tuổi. Các bệnh nhân vùng Thái Nguyên không hiểu sao lại cao tuổi hơn 3 nơi trước đây. Có khoảng nửa tá bệnh nhân ngoài 90 tuổi. Đặc biệt có một cụ già 97 tuổi, cụ bị mù từ mười năm nay. Cụ góa chồng từ khi 27 tuổi sau khi sanh cô con gái duy nhất. Cô gái của cụ năm nay đã ngoài 70 tuổi và nằm nhà thương trị bệnh ung thư gan. Tôi quên mất là cô con gái nầy vẫn còn ở trong bệnh viện hay đã về nhà, nhưng tôi vẫn nhớ là bác sĩ bảo bệnh của cô ấy vào giai đoạn chót chỉ còn sống được vài tháng. Phần bà mẹ 97 tuổi, thì bị bệnh cườm mắt thật nặng, bác sĩ mắt bảo không thể mổ bằng phẩu thuật Phaco mà phải xài dao kéo, đây là tiếng lóng để ám chỉ kiểu mổ ngày xưa. Tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho bà cụ vì cuộc giải phẩu sẽ kéo dài hơn, dể bị nhiễm trùng hơn và thời gian hồi phục lâu hơn. Nhất là vết mổ cần đến 4 hay 5 mủi khâu thay vì có một vết khâu hay không cần phải khâu như phẩu thuật Phaco. Khi tôi được biết tuổi tác và gia cảnh của bệnh nhân nầy, tôi tự nhủ là mình sẽ có mặt khi cụ bà tháo băng ra. Nhưng tiếc thay, mấy anh công an bắt đầu đi lùng kiếm chúng tôi. Chúng tôi không muốn bị rắc rối nên chúng tôi rời Thái Nguyên. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ không quên trường hợp của bà cụ nầy. Khi có dịp trở lại Thái Nguyên chúng tôi sẽ kiếm tin tức về cụ bà nầy. Nếu không phải đi xa quá, chúng tôi có thể sẽ đích thân đến thăm cụ. Việc này phải làm lẹ lẹ vì ở tuổi 97 thì trời sẽ gọi cụ bất cứ lúc nào. Thở phào! …Chúng tôi đã đến Giáp Bạt. Trong nửa tiếng nữa thì tôi sẽ về đến ‘nhà’. Tôi sẽ có vài tiếng đồng hồ tắm rửa, lấy đồ đạc ra, ăn uống, xếp đồ đạc vào lại và trở lại Giáp Bạt để nhảy lên một chuyến xe đò khác đi đến Xuân Trường, Nam Định. Ngày mai sẽ có công tác giải phẩu mắt khác. Chúng tôi sẽ ở Xuân Trường vài ngày. Từ đó chúng tôi sẽ dừng lại ở Thanh Hóa một hoặc hai ngày trước khi đến Diên Châu, tỉnh Nghệ An để làm một chuyến công tác giải phẩu mắt khác vào cuối tuần nầy. Nghệ An không phải là chuyến công tác cuối cùng. Tuần sau đó chúng tôi sẽ đến Mê Linh, Vĩnh Phúc để làm một công tác nhiều bệnh nhân hơn, rồi sau đó sẽ trở lại Hà Nội để chuẩn bị bay sang Honolulu.
17/03/2009
Sau chuyen Mo Mat o Nam Dinh ket thuc vao ngay thu 2, chung toi o lai Xuan Truong/Nam Dinh sang thu Ba tham may cu gia thao bang Mat roi sau do di tham nhung ngoi nha Tho dep o day.
Sang thu 5 chung toi thue xe di Thanh Hoa tham ngoi Nha Tinh Thuong ma Hopetoday da giup gia dinh anh Mai The Khai 1 vo 4 con xay vao cuoi thang 12/2008 . Chung toi muon xe Honda cua Cha Manh/Thanh Hoa den Tam Tong/Nga Lien cach do 11 km . Hom do troi mua nhung may man chung toi con nho nha Ong Mao, nguoi giup chung toi xay nha Tinh Thuong cho gia dinh Anh Mai the Khai khong llay thu` lao ma con giup them 1 trieu (see link).
Hopetoday giup 9.5 trieu , Ong Mao + Cha So va nhung nguoi trong Thon Xa giup $4,000,000. Chung toi rat ngac nhien va vui mung khi thay ngoi nha that la khang trang rong rai . Mai ngoi duoc lam moi lai, nen nha lat gach do cung co mai hien che . Ngoai ra cai chuong Heo khi xua duoc sua lai thanh mot cai buong lon lam noi gia dinh anh Khai det chieu va sinh hoat ....
Chieu hom sau khi an com trua chung toi di Xe Om den tram xe bus cach do chung 2km thuoc dia phan Phat Diem/Ninh Binh. May man la luc di troi mua nho, sau do thi mua rat to, phai doi 45 phut xe moi chay. Hoi ra thi xe bus cach ben xe Ninh Binh 30 km (chung toi di nguoc tro lai) la diem hen gap xe Bac Sy tu thanh pho Ha Noi va mot xe tu Nghe An den don Bac Sy tu Thanh Hoa . Chung toi lo lang vi khong biet co den kip gio vi Co Em Ho goi dien thoai la xe di tu Ha Noi luc 1.40 PM. 3.55 PM xe bus moi khoi hanh va luc do mua rat la to nen xe di cham. Nguoi soat ve noi la 1 tieng se den Ben Xe Ninh Binh nhung cuoi cung phai mat 1 gio 45 phut xe moi toi (gan 6 PM). May lam sao xe phat xuat tu Ha Noi di luc 1.40 nhung nguoi tai xe di bi lac nen chi den truoc xe bus 5 phut va cung luc do xe tu Nghe An cung den noi ... That la may man cho chung toi vi tuong se phai di xe do` den Dien Chau (ma luc do chung toi cung chang biet benh Vien Huyen o dau).
Duong di den Vinh/Nghe An mua rat la to (gan nhu bao) troi toi nen rat la nguy hiem . Mai den 9.40 PM chung toi moi toi Vinh va den o mot khach san kha khang trang (hotel suit that dung la "le^n voi xuong cho'") va dung com toi day . Tren duong di den Nghe An, toi nhan duoc dien thoai cua Ba Lieu (Bac Yen) nguoi giup tai chanh rat nhieu cho viec mo mat tu-thien cua Hopetoday. Bac Yen hoi toi neu co nguoi muon gui tien them de chung toi tiep tuc to chuc mo mat mien phi thi chung toi co chiu o lai nua khong??? luc do vi troi mua to kho nghe nen toi co noi voi Bac Yen la toi se goi dien thoai lai cho Bac .
Sau khi an com toi xong Toi co goi dien thoai ve My cho Bac Yen sau khi noi chuyen voi Bac thi con gai cua Bac co goi dien thoai cho toi (con gai Bac chi Kim Anh la vo cua anh Mai Thanh Cao cuu hoc sinh Vo Truong Toan) co goi dien thoai la co nguoi ban muon gui 10K de chung toi tiep tuc chuong trinh mo mat mien phi ....Chung toi da o lai VN 4 thang va doi ve may bay 2 lan, that tinh chung toi khong muon o lai, nhung nghi lai neu khong o lai thi 200 nguoi ngheo thieu anh sang se khong co co? hoi nhin thay anh sang vi biet dau neu chung toi khong dong y lam bay gio thi co the sau nay nguoi an-nhan do se doi y va dung so tien nay cho viec khac vi vay chung toi dong y o lai va se gia han ve may bay them mot lan nua .
Sau mot ngay mua gio "toi- boi" tuong nhu khong bao gio dut, nhu mot phep la ngay hom sau troi that dep. Sau khi an Sang o Hotel chung toi len xe di 40km tro lai phia Bac cua Thanh Pho Vinh , noi day goi la Huyen Dien Chau nam ngay quoc lo 1. Sau do di vao phia nui them vai cay so nua la mot cai nha thuong rat rong va moi di vao hoat dong nam 2007 .. Day la mot nha thuong Tu Nhan goi la Benh Vien Da Khoa Phu Dien. Chu? cai nha thuong nay cung la chu ? cai Hotel ma chung toi va phai doan Bac Sy Mat Ha Noi den o hom qua ... Ong nay xay nha thuong co ca nha cho nhan vien o nhung noi xa o luon tai nha thuong vi vung nay la vung ngheo, nhung benh nhan o day thuoc mien nui den day chua benh. Nhung benh nhan nay rat la ngheo vi vay benh vien nay goi la benh vien "Tu-Thien" . Canh benh vien Chu-nhan con xay mot truong hoc cap 3 kha lon....
Vi chua nhan duoc tin co them 10K nen chung toi chi nhan tra tien cho 50 cases va sau do duoc Bac Yen cho phep chung toi noi voi benh vien la chung toi co the giup them neu benh nhan len qua 50 case . Ket qua viec mo mat cung nhu o Nam Dinh rat tot . Co tat ca 56 case Mo duc thuy tinh the va chung toi chap thuan tra them 7 cases mo "Mo^.ng Mat'" (Mat bi keo ma`ng trang day dac nen khong thay gi het)... Vi chung toi nhan duoc them 10K nen co hua voi benh nhan toi sau ma khong duoc chua la chung toi se tro lai sau 3 tuan giup them 50 cases nua ...
Chung toi tro lai Ha Noi vao khuya Chu Nhat ... Sau khi nghi ngoi ngay thu 2, sang thu 3 chung toi theo co em Ho cung mot Bac Sy o Benh Vien Ha Noi di Tien Lu/Hung Yen de lo chuyen mo mat vao cuoi thang 3. Vi van de mo mat can thoi gian de thu thap benh nhan tu nhung vung sau vung xa cung rat kho, can thoi gian nhung vi thoi gio eo hep nen chi cho the to chuc nhung noi co nhan duoc su giup do nhiet tinh cung nhung co quan y te dia phuong vi vay mot lan nua chung toi chon Hung Yen nhung khac Huyen .... Huyen Tien Lu la que huong cua Bac Sy Lam (nguoi di cung voi chung toi). Chung toi den gap Ong Truong Y Te Huyen Tien Lu, Bac Sy Minh va duoc Bac Sy Minh tan tinh giup do va hua se giup hoan thanh viec mo mat mien phi nay .
Ngay mai Nam se di Thai Nguyen de giup Cha Dai lam may viec va giup may Chu o day hoc dam thoai tieng Anh con Toi se o lai Ha Noi de doi ve may bay mot lan nua ..se di den Thai Nguyen sau 1 ngay. Toi khong biet may co ban ve cua China Airline nghi sao khi thay toi lai den day doi ve lan thu 3 ???? .
Ngay 22-23 /3 se to chuc mo mat o Me Linh Vinhh Phuc sau do 28-29/3 to chuc o Tien Lu/Hung Yen va 4/4 se di Dien Chau/Nghe An. Neu con kip gio co the se to chuc mot lan cuoi cuong o Yen Bai ....
Good Day. Nam & Dzung
Chao anh Chanh,
Chung em vua ve den Ha Noi sau 2 cuoc mo mat o Nam Dinh va Nghe An. Nhung dot mo mat nay, tui em co thi gio o lai gap benh nhan sau khi thao bang. That la xuc dong.
Hom nay tui em se ra hang may bay xin chuyen ngay ve mot them mot lan nua vi vua nhan duoc tai tro de to chuc them vai dot mo mat mien phi nua. (Truoc day, tui em da doi ngay tro lai My 2 lan roi. Lan dau doi lai 4 tuan, lan sau 2 tuan).
Viec mang bai viet va hinh anh cua em vao dien dan VTT de chia se voi cac thay co va dong mon thi anh cu tu tien. That ra, em muon viet rat nhieu nhung thi gio khi o VN thi rat eo hep vi ngoai nhung cong tac tu thien nhu di cuu tro nan nhan thien tai, di giup nguoi ngheo, cap hoc bong, to chuc mo mat ... nhieu dia phuong con nho em giup do ho trong nhung lanh vuc chuyen mon ma em da thau thap duoc trong nhung nam lam viec. Hy vong la khi ve lai Hoa Ky, em se tim duoc thoi gian (va dong luc) de ghi lai nhung dieu mat thay tai nghe, va cam tuong cua minh mot cach chan that hon.
Sau 4 thang lan loi trong nhung vung sau, vung xa ngheo doi nhat Viet Nam (di dau tui em cung hoi xem quanh do con noi nao ngheo kho hon co the toi duoc khong), thi co rat nhieu chuyen de ke, nhung la'm khi khong biet bat dau o dau. Khi xem hinh anh, neu co dieu gi muon biet tuong tan hon thi anh cu hoi. Do cung la mot cach giup em khoi quen di nhung cam xuc cua minh khi tan mat muc kich nhung dieu trai tai gai mat, nhung canh cung cuc cua nguoi dan ngheo trong xa hoi VN bay gio.
Nam
Thêm Tin Tức - More News
Hello All:
Day la hinh anh chuyen di Mo Mat o Me Linh vao ngay 21 & 22 thang 3, co tat ca la 108 benh nhan (o Me Linh) duoc thay thuy tinh the Mien Phi .
Chung Toi tro lai Nghe An ngay April 4-5th sau khi nhan "vien tro" cua mot an nhan o ben My, vi noi day co nhieu nguoi bi benh mat do khi-hau va nuoc khong duoc ve sinh. Lan nay co 69 benh nhan duoc thay Thuy Tinh The, tong cong hai lan (o Dien Chau, Nghe An) la 125 benh nhan.
Benh vien Huyen khong co may phat dien lớn, chi co may phat dien nho trong truong hop cap cưu , hoac dang mổ vi vay 3 lan di mo bi cup dien, nhung benh nhan o lai benh vien bi "chìm trong bóng tối".
Benh vien mới nhu Benh vien Me Linh vien phí xay may chuc Ty ma khong co may phat dien lon gia chung 3-400 trieu (chung hon 20,000 USD) nhu vay đủ thay nha nuoc CS "quan tam" den benh nhan den chung nao.
Mot so benh nhan o Me Linh o lai sau khi mo vi duong xa, ho o huyen lan can va biet nhau nen mot nguoi duoc cu trông nom 6 cu gia đêm đó bị cúp điên. Ngay hom sau khi nghe tin cup dien Toi co hoi lam sao may cu co the di ve sinh khi phong ve sinh o lau 2 ma cac cu o tung duoi . Chi trong may cu tra loi "đêm tối qua, chau cõng may cụ di ra "ngoai" chu lam sao len trên đựơc .
Một cụ gìa o Nghe An noi voi chung toi khi cụ về nh`a cụ se tim cai gậy để ném đi vi se không can nó nưã.
Một anh hộc Tốc chay xe Máy tu Ha Noi đến Nghe An 250 km, anh ta sợ di xe khách sẽ bị châm vi nghe tin me anh đi bệnh viện "thay mắt", tren đường đi anh ta tự hoi khong biet co chuyen gi xay ra ma Me phai "thay mắt".
Vi benh vien chua bao gio co nhieu benh nhan nhu vay nen đã thieu "quần", trong luc phau thuat thay thuy tinh the. Ket qua la benh nhan vua mo xong, ra khoi phong thi phai tra quan ao benh vien lai de benh nhan khac mac. Phong ben canh co mot ca cap cưu nguoi me sinh đôi, may y ta cua benh vien phai sang để giup bac sy Mo vi vay nen thieu y tá .
Anh Bac Sy phụ khi đưa benh nhan ra ngoai gọi với ra "chi Lộc ơi, khi benh nhan ra ngoai nhờ chi "tụt quần" bệnh nhân đưa quần cho benh nhân đợi Mổ hộ em" . Cô Lộc noi oang oang "benh vien gi ma khong có đủ quần, benh nhân mới ra ngoai còn băng mắt lai thấy có ngừơi "tụt quần" họ lai còn sai Bac Sỹ đi tụt quần benh nhan" .
xin thưa rang benh nhan mac quan ao benh vien ra ngoai quan ao cua ho. Cô Lộc la BS Mắt lam o Benh Vien Mắt Ha Noi 30 nam nay đã nghỉ hưu, vi lam da lau nen Co Loc quen biet rat nhieu những BS o khap noi tu Trung ra Bac va giup chung toi lien lac va to chuc mo mat. Nhờ có Cô Lộc nen moi chuyen được dễ dàng hơn .
Co lan di qua mot phong benh nhan thay phòng đông nghet nguoi, tuong co chuyen gi xay ra toi chen vao hoi, thi ra toan nguoi nha cua benh nhan, trong phong phai co toi 30-40 nguoi nha den tham 7-8 cụ (vi khong du giuong nen benh nhan phai nam ghép đôi). Toi yeu cau nguoi nha ra ngoai bot de cac cụ còn "thở".
O Vietnam , mot nguoi nam vien dù la rat nhe nhu thay thuy tinh the (Phuong Phap Phaco, chi rạch mot đừơng nhỏ để cho thuy tinh the vao nhung khong phải khâu) trung binh cung phai 5-10 nguoi di theo hoac tham vieng . Mot Ba gia ke đã co con dâu, con gai tới thăm nom rồi, nhung còn may Ông con trai chua thay đến .... Lan đầu tien To chuc mo mat o Kim Dong thay nguoi den rat dong nghi rang se co nhieu benh nhan, sau moi biet ngoai benh nhan la nguoi nha cua benh nhan di theo. O Nam Dinh Toi co chup một bà Cụ co 10 nguoi nha di theo vi vay khi to chuc mo cho 100 benh nhan thi phai co them 200-300 nguoi nua, ngay đầu tinh trang chen lan rat la met moi ca nhan vien y te lan benh nhan, nhat la nhung nguoi gia yeu mat mo. Cha co mot benh vien nao co mot phuong phap gi de tranh tinh trang chen lan ngày đầu. Chi tru o Bac Kan, Nguoi Dân Tộc ho rat hiền chang chen lan, goi ten ho thi ho đến .
Khi tro lai Nghe An Chung Toi nhan duoc 2 cai thu cam on cua benh nhan duoc thay thuy tinh the ky dau (link), lá thu lam chung toi rat cam đông thay viec lam va tien cua an nhan gui ve da lam thay đổi hẳn cuộc sống cua họ. Toi thuong nghe benh nhan, hoac nguoi nha noi cau "Giau hai con mắt, kho hai ban tay" , moi dau toi cung chang hieu cau do la co nghia gi, sau duoc giai thich thi moi biet cai mat rat la quan trong.
Trên đường đi Nghệ An, Co Y Ta o Vien Mat Ha Noi nói voi chung toi la Ong Giam Doc Benh Vien Huyen Ba Be muon gap chung toi . Ong noi la sau chuyến to chuc mo mat o Bac Kan nhieu Benh Nhan đươc thay thuy tinh the (nguoi Dan Toc) đã den tim Ong để cảm on va xin gui loi cam on chung toi, Hoi va an nhan o nứơc ngoai (Ong Giam Doc benh vien Huyen Ba Be cung la nguoi Dan Tộc, rat la chan that va hien lanh) . Ong GD ke co mot Ong gia va nguoi con đến benh vien cam on , nguoi con nay noi voi Ong la truoc kia khi bi mù Ông Bố thừơng đòi các con mua thuốc độc để cho ông uống, vi khong nhìn thấy , ong khong muốn là gánh nặng cho gia dinh va con cai (người Dân Tộc thường o vùng núi cao) . Sau khi đựơc thay thuy tinh the Ông đã nhìn thấy và rất vui mừng nên đã cùng con đến Benh Vien cam on.
Nam & Dzung
Monday April 13, 2009
http://www.mediafire.com/?sharekey=0e1bf4aa4a9aa84dab1eab3e9fa335ca695d09c4cea47233
Dear all,
We are almost done with mission 2008. The last free cataract surgery project was completed in one day instead of the scheduled two. There are a few cases to be done at the Hanoi Eye Hospital tomorrow so we don't have a grand total of cataract surgeries done this year yet. (We will be there tomorrow to review the cases of poor patients comming from far away provinces like Lang Son, Son La ...) But overall, around 580 people got their eyesight restored or improved, more than 1000 people received gifts, 132 children secured an education with new scholarship granted, 1 family of 6 in Thanh Hoa got their dilapidated house restored and enlaged (more than double sized), 1 old couple in Thai Nguyen got a new roof to replace the badly leaking one. Overall, we covered over 40 localities all over Viet Nam from South to North and visited over 700 houses and and personally handed out gifts to each family. (We also visited over 250 homes in the process of granting new and reviewing old scholarships)
To celebrate the new year, we handed out 500 new year money (li` xi`) to children in the poor villages we visited around Tet's time.
Among the gifts we handed out were 250 blankets to old people, 6 bicycles to children who had to traveled over 10km to their schools. We also helped 13 familes to start raising livestocks, each with a pair of piglets and a supply of feeds.
In total, over a billion VND went from our hands to the poor and unfortunate. We didn't lose any of the precious donations to any middleman or corrupted government officials. (The places where we felt appropriate, we did use our own funds as presents to tip a job well done). Overall, we received a total of $48,000 USD for our mission thanks to your generosity. Except for a small unused amount to be spent on the next mission, 100% of this went directly to help the poor.
Of course we couldn't have done this without your own envolvement. We appreciate every encouragement and donnation each of you have extended.
nam & dzung
Chuẩn bị cho Mission 2009
Mấy hôm nay thời tiết ở VN nóng lên nhiều . Mới tuần trýớc ở Sóc Sõn và Nghệ An chúng tôi còn phải đắp những cái chăn dầy và nặng chịch mỗi đêm nhýng bây giờ thì đêm cũng nóng gần nhý ngày rồi . Sau 3 lần đổi vé, trì hoãn, chỉ còn vài ngày nữa là hai vợ chồng tôi rời Việt Nam để trở về Mỹ . Năm (5) tháng dài ở cái mảnh đất (một lần đã là quê hýõng này) đã tích lũy biết bao nhiêu kỷ niệm khó quên . Qua rồi là những ngày đầu bỡ ngỡ làm quen với những phýõng tiện giao thông ở đây, với biết bao nhiêu hiểm họa rình rập . Tim không còn phập phồng cám õn trời mình vừa thoát chết khi chiếc xe đang lao thẳng vào mình đã kịp thời dịch sang bên cạnh . Chân không còn run những lúc đang len lỏi giữa những đoàn xe rồng rắn lýợn quanh mình lúc qua đýờng . Cảnh chen lấn, dành dựt và những lời dụ dỗ, chào mời ở bất kỳ bến xe hay những ngã ba, ngã tý trên các trục lộ chính không còn làm mình chia tri nữa . Năm tháng ròng rã với biết bao những chuyến đi dài, ngắn nối tiếp nhau, khi thì mong thời gian mau qua sau khi chiếc xe mình đi đã năm lần bẩy lýợt ngừng lại để cho hành khách ăn uống, giải lao, đổ xăng, châm dầu ... Lúc lại mong trời đừng vội tối để kịp chuyến xe cuối ngày để khỏi phải dang dở cuộc hành trình tìm một quán trọ bất đắc dĩ nào để có chỗ ngủ đêm . Không! Với số kinh nghiệm tích lũy mấy tháng nay chúng tôi đã từng trải nhiều . Đã biết chọn lựa phýõng cách, thời điểm để đi từ A, đến B dù những điểm đó có là một ngóc ngách trong một thành phố sầm uất, hay một làng quê xa xôi, hẻo lánh . Biết cách hỏi đýờng, biết dùng các loại phýõng tiện giao thông, không ngại cuốc bộ một vài cây số ... và nhất là có cuốn bản đồ những trục lộ chính trong tay với những đýờng tuyến xe buýt trong tay thì không dễ bị qua mặt bằng những lời dụ dỗ ngọt hõn đýờng mía, mát hõn đýờng phèn ở cái xứ ngýời ta giành giật, đánh lừa nhau để tìm cái sống này . Năm tháng trời với những chuyến đi phiêu lýu lắm lúc không biết mình sẽ ăn ở đâu, ngủ ở đâu đã cho chúng tôi nhiều kinh nghiệm để làm những gì chúng tôi thích, đi những nõi chúng tôi muốn. Điều kiện vệ sinh tốt hay xấu, tiện nghi sang trọng hay thô sõ không còn là yếu tố để chúng tôi quan tâm đến nữa . Có lẽ sự nhận biết mình đã từng trải này đã là một nguyên nhân khiến chúng tôi quyết định sẽ trở lại VN vào cuối năm nay để tiếp tục những chýõng trình từ thiện đã và đang làm .
Sau hõn 40 công tác từ thiện kể từ tháng 11 năm ngoái (2008), tôi đã nghe biết bao nhiêu lời cám õn. Ai ai cũng cho rằng chúng tôi là những thiện nguyện viên lúc nào cũng chỉ nghĩ đến làm việc thiện . Thật ra thì không phải nhý vậy . Chúng tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ mình phải làm một chút gì, nhýng chýa bao giờ nghĩ mình sẽ làm nhiều, hay làm mãi . Năm ngoái, khi bắt đầu, chúng tôi dự định công việc thiện nguyện chỉ là một phần nhỏ của chuyến đi, ýớc lýợng kéo dài 2 tuần trong chuyến đi du lịch dài 3 tháng . Sự việc xẩy ra trái ngýợc nhý chúng tôi đã nghĩ . Trong 3 tháng dài ở VN, chúng tôi có đi thăm bạn bè, họ hàng và tham quan vài nõi. Tổng cộng đýợc 2 tuần . Phần còn lại là những chuyến đi làm việc từ thiện . Chuyến đi năm nay, chúng tôi dự định đi 3 tháng nhýng rồi 5 tháng đã trôi qua . Và nê'u kể những lần đi chõi thực sự thì chỉ có đúng 1 ngày, đi thăm hồ Ba Bể, mà cũng phải đi lén lút . ( Vì đã đến Ba Bể trình diện với công an rồi, mà vì họ biết mình đã từng tổ chức mổ mắt từ thiện ở đây nên lại đòi đi theo quản lý nên không ngủ đýợc ở Ba Bể, mà phải rời đó để hôm sau đi thẳng ra thăm hồ. Không nhý vậy mà đi ngắm phong cảnh với ông công an ngồi ngắm mình thì còn đi làm gì nữa?) . Nhýng đó là một chi tiết nhỏ ngoài lề . Nói chung ra thì chuyến đi này đã gặt hái thành quả tốt, mà cho dù có týởng týợng giỏi thì lúc sửa soạn về cũng nhý lúc mới về, chúng tôi không thể nghĩ mình có thể đạt đýợc . Chuyến đi này chúng tôi đã tổ chức đýợc 8 đợt mổ mắt đục tinh thể miễn phí cho ngýời nghèo ở những vùng sâu, vùng xa . Nhìn thấy sự thay đổi trong đời sống của họ là một điều khích lệ chúng tôi nhiều trong quyết định sẽ trở lại VN cuối năm nay . Một điều khác là sự ủng hộ về tài trợ cũng nhý về tinh thần của biết bao nhiêu bạn hữu và cả những ân nhân không quen biết . Với quỹ tài trợ còn chýa xử dụng hết vì không thể gia hạn để ở VN mãi, chỉ có cách về để chuẩn bị trở lại sớm là thích hợp nhất .
Ba lần gia hạn để hoàn tất những đợt mổ mắt đã khiến chúng tôi nhận ra rằng mình cần có quyết tâm ngay từ đầu . Cần phải có quỹ hoạt động sớm để có thời gian liên lạc, sắp xếp, thu gom bệnh nhân thì mới quy tụ đýợc nhiều , và tổ chức đýợc ở những địa phýõng xa xôi, nõi mà phýõng tiện và thời gian đi lại chiếm một phần lớn công tác . Không phải nói thì ai ai cũng biết VN là một nýớc nông nghiệp . Hõn 80% dân số sống ở nông thôn, nõi mà những phát triển kinh tế quanh vùng đô thị còn quá xa vời . Nhà nýớc VN thì vẫn còn mù tịt trong việc giải thoát nghèo đói ở những vùng khó khăn này . Những sự cải thiện nếu có chỉ là nhỏ giọt, mà còn bị ăn chặn ở mọi tầng lớp cán bô bỏ mặc ngýời dân nghèo tự mầy mò tìm cuộc sống . Nói về họ thì mỗi địa phýõng một hoàn cảnh, nhýng tình trạng chung thì tuy nhà nýớc đã giảm mức thuế đánh trên sản phẩm nông nghiệp một phần nào, số lýợng đất cho từng gia đình đã bị chia năm sẻ bẩy nhiều lần đã trở thành quá nhỏ (bờ nhiều hõn ruộng) nên lắm nõi thu hoạch không còn đủ gạo để ăn chứ đừng nói đến chuyện chi tiêu, chuyện đóng tiền học cho con cái (một sự kiện mới xẩy ra ở VN chừng 10 năm nay, một điều hết sức là phi lý mà dân thì không biết đó là quyền phải đòi, mà chính quyền thì không hề có kế hoạch thay đổi) ,,, Bao nhiêu ngày tháng rong ruổi đi từ vùng sâu này qua vùng xa khác, tôi biết những ngýời dân quê họ khổ nhý thế nào . Lần về VN tới này tôi muốn chuẩn bị chu đáo để lúc nào mình cũng bận bịu nhý trong 3 tháng đầu chuyến đi năm nay; khi mà giữa những đợt mổ mắt tôi đã dự định quỹ để đi giúp những vùng sâu, làng xa; giúp đỡ những ngýời đang khổ cực tìm đủ mọi cách để có cái mái an toàn che trên đầu mỗi đêm, có cõm trong nồi mỗi bữa, và có kinh phí để con cái họ đýợc biết mặt chữ để không bị bỏ rõi trong cái xã hội mạnh ai nấy sống này . Đây không phải là câu nói phóng đại . Khi viết câu này thì tôi ao ýớc mình có đủ tài để làm sống lại bao nhiêu hình ảnh quay cuồng trong đầu đã thu thập từ bao lâu nay . Tôi muốn ghi lại những điều vui cũng nhý những cái buồn . Nói tóm lại, tôi muốn cho bạn thấy đýợc những cái tôi mục kích . Tôi biết chỉ mình tôi muốn về lại VN thì không đủ . Tôi cần có các bạn hữu, những ngýời cùng tôi đã có lần từ ông cha mình nhận nõi này là quê hýõng nhìn về nýớc VN bây giờ, nõi mà đ̐