Mai sau hơi thở dâng đời
Làm phong thu động giữa trời vô tâm
Mai sau mai suốt mai rằm
Tròn đêm vô niệm mắt đầm đìa không
(Diệu Hạnh áo xanh gầy, kẻ đã vẽ cho
Tôi thấy mắt hoa nghiêm vào một buổi
Xuân nào giữa trần đời ảo niệm)
Gởi thích nữ Diệu Hạnh Bồ Tát, Shava!
Đêm bi mộng
Trăng ơi tôi chết khuya này
Cười xanh nỗi nhớ yểu ngày nhân gian
Trăng ơi tôi chết bụi vàng
Trăng nhung trăng nhớ vô vàn trăng tan
đừng trăng đừng động gió ngàn
để yên tôi đuối lệ dàn dụa tôi
rã xương cốt mộ nụ cười
Xé da rách thịt đất trời vong hương
đừng trăng đừng rụng trăng nguồn
bãi tôi da thịt hồn muôn chất đời
thắp cho tôi ngọn nến ngời
Soi tôi tôi thấu đường trời tôi qua
Mai về giỏ máu mưa sa
Bóng tâm vô ảnh la đà bóng trăng
Đơn âm viễn xứ vẫn hằng
tưởng đêm hồi vọng hương trầm cố nhan
tôi nằm mỏi rã quan san
hóa thân bi mộng âm hàn mang mang.
Nghi tình
Nát hồn sơ cổ cúng dàng
Chân thân nghi hoặc dư vang một bờ
Ôi mưa
Rơi mưa qua bãi tâm thần
Trú hiên đồng vọng vang ngần tiếng đau
Mưa hai mắt nhỏ nỗi sầu
Tôi đôi đường tóc ngang đầu vết gươm
Tấm lòng nghi hoặc chiều tuôn
Về trời đẫm nước qua nguồn tâm thi
Mưa dầm rét buốt tứ chi
Bọt tan nỗi tủi tràn trề mưa qua
Mưa tàn bạo xót chu sa
Mưa dàn dụa mắt quê nhà mưa rơi
Mưa xương mưa máu con người
Ôi mưa roi quất lên đời vong hương
Tranh mưa nét mực vô thường
Ngấm phai lạnh phổi cóng buồng ngực đau
Mưa ngừng tạnh hỡi mưa mau
Mưa rêu than phận đục ngầu mưa hoen
Ôi mưa tiền sử buồn phiền
Ngây ngô kiếp thú đã quen vết người
(Mưa ở ABC. 17.7.1977)
Phi tưởng xứ
Sông trời một ngọn bèo thôi
Trôi nguồn tuyệt vọng
Nu cười tâm tang
Không hai địa ngục thiên đàng
Bờ vai thiếu nữ dịu dàng nhân gian
Bụi hồng mỏi vó quá quan
Dâng lòng tinh huyết lệ tan hình hài
Qua sông nhớ nụ trang đài
Môi đời viễn xứ hương ngày tháng phai
(Khi qua sông Vàm)
Khói trắng tặng Trang Tử
Cắn đôi điều ngụ ngôn này
Áo bay sương trắng hạc bay một vùng
Vỡ môi qui hội lạnh lung
Gót chân trùng ngụ chữ trùng ngôn thơ
Bờ vai diễm thúy đợi chờ
Chờ hương phai nhạt chợ đời không ai
Bướm bay tịch động vết hài
Hoàng hôn khói trắng u hoài mây trôi.
Cuồng hứng
Một đường bay
ngất hồn say
Chùm hoa sân biếc
Bóng mây lửng lờ
Ngồi học ở Vạn Hạnh
Lạnh trời mưa rớt sân xa
Gầy đau thân phận ta bà áo thu
Ni cô áo lục gật gù
Tình duyên cổ ngữ tuyệt trù đáy không
Ngồi xem mưa chạy tang bồng
Trang kinh trước mặt phơi lòng ni sư
(tặng ni Tố)
Vô sắc Thanh Hương
Treo thân trên bến dương trần
Lí đôi niệm vỡ một lần hoa kia
Sang sông vô sắc chưa lìa
Gót thu tàn tạ đường khuya bóng mình
Ôi trăng ôi ảo nghi tình
Ôi đêm cố quận mỏi hình hài tôi.
Vô quải ngại
Tâm tình tàn tạ tâm thu
Tâm tang triều ngọn mộng du ảo đàn
Bay đường bay suốt hỗn mang
Đêm rêu mù bụi vàng trăng nguyệt rằm.
Mơ thấy thiên thu mà nhớ
Khóc cười quẩy gánh qua sông
Áo danh thiên hạ mây đồng nội trôi
Tâm thi cuồng vọng mấy trời
Xé tan thanh sắc rạc rời bóng Không
Thiên thu ta quẩy qua đồng
Lắng nghe tiếng cỏ mênh mông tiếng người
Đem thân hoán kiếp qui hồi
Thấu mai sau nắng bên đồi lênh đênh.
Chao ơi bao chiều, bao chiều đau
Chiều khát vọng
Bay về trời cổ tích
Thấy hồn từ thiên cổ
Cháy nguy nga
Mây trắng quá chảy vào
Nguồn cô tịch
Người chiều nay đứng khóc nhớ quê nhà
Người chiều nay chiều địa ngục bao la
Âm buồn bã gió
Đàn dây tóc xõa
Rừng thâm u
Rừng căng mắt
Mưa tầm tã
Chiều nay chiều nay chao ơi sao chiều nay
Sao chiều nay người chết người chết giữa mùa say
Đàn câm lắng
Vang dạo khúc hồn phô bầy
Chao ơi bao chiều bao chiều đau
Nhớ thương chìm đọng chết không hay
(Tặng chính mình mới chết lúc hai mươi)
Xem tiếp’>
Phú Thọ,
Cuối tháng Chín
Một Chín Bảy Bảy
- Một ngày mây trắng
Đỗ Bảo Điền, Saigon
Đêm đẫm mộng
Đêm nguyệt rằm.
Đêm men mắt đỏ hết ngày
Tròn trăng thôn ổ trời phai áo rằm
Phơi thân trăng mộng mù tăm
Rách lòng tuyệt vọng trút đầm đìa khuya
(tặng Dg~)
Đêm hoa mận
Chia thân điểm bóng chia đôi
Khép hai cánh cửa tiếng cười mây mưa
Đêm đồng vọng gió về thưa
rụng bao bông trắng lúc mùa chưa tan
Đêm vọng cầm (tặng K.Ly)
Đất sâu bằn bặt giọng cầm
gầy vai ca sĩ mắt đăm đăm nhìn
buông giây xỏa tóc tư tình
chân dung, nỗi nhớ vỡ hình tượng hoa
đau trời viễn xứ mù xa
xiêm y lữ thứ bay tà cuồng si
Đêm cổ lục
lật tờ ngụy ngữ về tha
tương tư thanh sắc màu pha tuyệt trù
đường qua địa ngục sương mù
hai chân mặt đất âm u nụ cười
ôi chưa chín trái chín muồi
thanh tâm bất nhị hàng đôi xuống giòng
Đêm tâm hương
Đêm nằm thắp đỏ tâm hương
Tĩnh thân ảo tưởng mười phương luân hồi
Mai sau hơi thở dâng đời
Làm phong thu động giữa trời vô tâm
Mai sau mai suốt mai rằm
Tròn đêm vô niệm mắt đầm đìa không
(Diệu Hạnh áo xanh gầy, kẻ đã vẽ cho
Tôi thấy mắt hoa nghiêm vào một buổi
Xuân nào giữa trần đời ảo niệm)
Gởi thích nữ Diệu Hạnh Bồ Tát, Shava!
Đêm bi mộng
Trăng ơi tôi chết khuya này
Cười xanh nỗi nhớ yểu ngày nhân gian
Trăng ơi tôi chết bụi vàng
Trăng nhung trăng nhớ vô vàn trăng tan
đừng trăng đừng động gió ngàn
để yên tôi đuối lệ dàn dụa tôi
rã xương cốt mộ nụ cười
Xé da rách thịt đất trời vong hương
đừng trăng đừng rụng trăng nguồn
bãi tôi da thịt hồn muôn chất đời
thắp cho tôi ngọn nến ngời
Soi tôi tôi thấu đường trời tôi qua
Mai về giỏ máu mưa sa
Bóng tâm vô ảnh la đà bóng trăng
Đơn âm viễn xứ vẫn hằng
tưởng đêm hồi vọng hương trầm cố nhan
tôi nằm mỏi rã quan san
hóa thân bi mộng âm hàn mang mang.
Nghi tình
Nát hồn sơ cổ cúng dàng
Chân thân nghi hoặc dư vang một bờ
Ôi mưa
Rơi mưa qua bãi tâm thần
Trú hiên đồng vọng vang ngần tiếng đau
Mưa hai mắt nhỏ nỗi sầu
Tôi đôi đường tóc ngang đầu vết gươm
Tấm lòng nghi hoặc chiều tuôn
Về trời đẫm nước qua nguồn tâm thi
Mưa dầm rét buốt tứ chi
Bọt tan nỗi tủi tràn trề mưa qua
Mưa tàn bạo xót chu sa
Mưa dàn dụa mắt quê nhà mưa rơi
Mưa xương mưa máu con người
Ôi mưa roi quất lên đời vong hương
Tranh mưa nét mực vô thường
Ngấm phai lạnh phổi cóng buồng ngực đau
Mưa ngừng tạnh hỡi mưa mau
Mưa rêu than phận đục ngầu mưa hoen
Ôi mưa tiền sử buồn phiền
Ngây ngô kiếp thú đã quen vết người
(Mưa ở ABC. 17.7.1977)
Phi tưởng xứ
Sông trời một ngọn bèo thôi
Trôi nguồn tuyệt vọng
Nu cười tâm tang
Không hai địa ngục thiên đàng
Bờ vai thiếu nữ dịu dàng nhân gian
Bụi hồng mỏi vó quá quan
Dâng lòng tinh huyết lệ tan hình hài
Qua sông nhớ nụ trang đài
Môi đời viễn xứ hương ngày tháng phai
(Khi qua sông Vàm)
Khói trắng tặng Trang Tử
Cắn đôi điều ngụ ngôn này
Áo bay sương trắng hạc bay một vùng
Vỡ môi qui hội lạnh lung
Gót chân trùng ngụ chữ trùng ngôn thơ
Bờ vai diễm thúy đợi chờ
Chờ hương phai nhạt chợ đời không ai
Bướm bay tịch động vết hài
Hoàng hôn khói trắng u hoài mây trôi.
Cuồng hứng
Một đường bay
ngất hồn say
Chùm hoa sân biếc
Bóng mây lửng lờ
Ngồi học ở Vạn Hạnh
Lạnh trời mưa rớt sân xa
Gầy đau thân phận ta bà áo thu
Ni cô áo lục gật gù
Tình duyên cổ ngữ tuyệt trù đáy không
Ngồi xem mưa chạy tang bồng
Trang kinh trước mặt phơi lòng ni sư
(tặng ni Tố)
Vô sắc Thanh Hương
Treo thân trên bến dương trần
Lí đôi niệm vỡ một lần hoa kia
Sang sông vô sắc chưa lìa
Gót thu tàn tạ đường khuya bóng mình
Ôi trăng ôi ảo nghi tình
Ôi đêm cố quận mỏi hình hài tôi.
Vô quải ngại
Tâm tình tàn tạ tâm thu
Tâm tang triều ngọn mộng du ảo đàn
Bay đường bay suốt hỗn mang
Đêm rêu mù bụi vàng trăng nguyệt rằm.
Mơ thấy thiên thu mà nhớ
Khóc cười quẩy gánh qua sông
Áo danh thiên hạ mây đồng nội trôi
Tâm thi cuồng vọng mấy trời
Xé tan thanh sắc rạc rời bóng Không
Thiên thu ta quẩy qua đồng
Lắng nghe tiếng cỏ mênh mông tiếng người
Đem thân hoán kiếp qui hồi
Thấu mai sau nắng bên đồi lênh đênh.
Chao ơi bao chiều, bao chiều đau
Chiều khát vọng
Bay về trời cổ tích
Thấy hồn từ thiên cổ
Cháy nguy nga
Mây trắng quá chảy vào
Nguồn cô tịch
Người chiều nay đứng khóc nhớ quê nhà
Người chiều nay chiều địa ngục bao la
Âm buồn bã gió
Đàn dây tóc xõa
Rừng thâm u
Rừng căng mắt
Mưa tầm tã
Chiều nay chiều nay chao ơi sao chiều nay
Sao chiều nay người chết người chết giữa mùa say
Đàn câm lắng
Vang dạo khúc hồn phô bầy
Chao ơi bao chiều bao chiều đau
Nhớ thương chìm đọng chết không hay
(Tặng chính mình mới chết lúc hai mươi)
Xem tiếp