- Thường bao lâu xe bên Đức phải thay thắng xe hả cháu ?
Nghi ngập ngừng rồi chắt lưỡi :
- Chừng khoảng 20 ngàn cây số .
- Chú có người bạn bên Mỹ , xe ổng chạy trên trăm ngàn mai (miles) cũng chưa thay .
- Sao vậy chú ?
- Ổng chạy xa lộ không , ít khi nào thắng lắm .
Viết tới đây tôi chợt nhớ đến một bạn trên nét , cô biểu rằng :" Nghe bên Mỹ xe " hun " nhau hoài, tốn tiền sửa xe, còn tốn bảo hiểm nữa...bên này cho chạy líp ba ga, có vô thì vô....nghĩa địa tốn tiền có 1 lần hà...." , nghĩ tới đây tôi cứ tủm tỉm cười .
Đôi khi tôi thấy đoàn xe nối đuôi phóng trên xa lộ cứ đỏ đèn đít vì cứ phải nhấp thắng luôn . Người nào yếu tim chớ ra tuyến trái mà chạy . Trên xa lộ những bảng chỉ đường hơi khác với bên Mỹ , ngoài ra còn có những địa danh về tỉnh , thành phố Đức Dossedorf , Oberhausen , Dortmund - Bielefeld - Minden - Hanover - Braunschweig - Magdeburg ... Chúng nó nhìn rất xa lạ , nhưng chắc chắn chữ AUSFAHRT rất quen thuộc với mọi người , lối ra khỏi xa lộ (Exit) . Nó na ná như chữ Utfart của Thụy Điển .
Xa lộ khởi nguyên từ nước Đức . Khi đó Tổng thống Dwight Eisenhower còn là Tư lệnh Lực Lượng Chiếm Đóng tại US. Occupation Zone (based in Frankfurt-am-Main) sau Thế Chiến thứ hai đã xem xét ý tưởng đó và sau đó ông ta ra lệnh xây Hệ Thống Xa lộ Mỹ vào năm 1956 . Hệ thống này gần giống như xa lộ Autobahn , với mục đích cho sự vận chuyển xe cộ thật mau lẹ , không xử dụng đèn đỏ hay bảng ngừng stop . Autobahn đầu tiên của Đức hoàn thành vào năm 1932 giữa thành phố Cologne và Bonn .
Ngày nay hệ thống Autobahn xa lộ Đức với chiều dài tổng cộng 12000 cây số , đứng hàng thứ ba sau Mỹ và hệ thống Xa Lộ , National Trunk Highway System (NTHS) của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc .
Hình trên lấy từ nét Wikimedia
Cây sồi tím đỏ trên ngõ nhà Đức .
Vài bông sứ đỏ
Khi loay hoay chụp hình mấy bông hoa nhà hàng xóm Đức gần nhà bà chị tôi . Bà chị tôi gọi ơi ới : " Chú đừng qua bên đó , người Đức họ không thích ai tò mò nhà họ . "
Sát hàng rào vây bằng cây thuộc bài , vài chậu cây bonsai , hoa thược dược . trúc vàng trong nắng chiều hanh vàng . Gió nhè nhẹ tươi mát . Bên cạnh nhà kiếng một vài nhánh hồng Hương Vân (Fragrant Cloud) tỏa hương thơm ngát cả khu vườn .
Nhà nhìn từ đằng sau
Một góc vườn
Bình , một cậu thanh niên quen với gia đình từ ngày gia đình qua Đức . Chị vợ tôi giới thiệu :
- Đây là anh Bình nhà ở đầu ngã tư ông Tạ , con bà Bông bán chả .
Tôi lắc đầu không biết , miệng cười và bắt tay chào hỏi . Bình khẽ vuốt mái tóc đẹp , nói :
- Vườn nhà anh chị bên Mỹ có đẹp như nhà chị M. không ?
Con bé Linda nhà tôi nhanh nhẩu :
- Nhà má cháu xinh lắm , có trồng nhiều thứ rau . Mỗi góc mỗi chút .
Cậu Bình nhíu mày cười :
- Nhà mà trồng rau làm sao đẹp được cháu .
- Sao vậy chú ?
Tôi cắt nghĩa cho con nhà tôi , hôm qua mớ rau muống má trồng trong chậu , hôm nay má cắt rau để luộc xào . Ngọn húng quế tươi xanh má bẻ vào làm món rau sống . Má tỉa chỗ này má cắt chỗ kia , vườn rau làm sao mà xinh đẹp đuợc . Đã từ lâu tôi ra vườn ngắm mãi , trông nó làm sao ấy .
Cái hồ nhỏ nuôi cá kiểng , tạm thời bầy con nít dùng làm hồ bơi
- Chị M. ơi ! Nhà chị hình như có cái hồ bơi , nhưng sao nó nhỏ vậy ?
- Cái đó lúc trước tôi xây định làm hồ nuôi cá kiểng . À , để xem tôi mua hết mười mấy con cá Koi (chép vàng) . Mấy chục đồng một con .
- Đâu hết rồi chị , chị chiên ăn hết rồi sao ?
- Nói bậy nè , chú coi khu rừng bên hông nhà . Ở đó có mấy con cò nó bay sang nhà tôi mò hết đám cá vàng của tôi . Bọn trẻ nhà tôi tức lắm , rình lấy ná bắn mãi mà không được . Có một con còn sống sót , nó khôn lắm . Chỉ khi nào tôi cho nó ăn để tay xuống mặt nước , nó mới mò lên rồi nó nằm trong lòng bàn tay tôi .
- Ủa , em đâu thấy nó ?
- Tôi đem nó đi gởi nhà hàng xóm rồi .
Chín giờ tối trời tháng 7 hơi lành lạnh , tôi vội vàng lấy áo khoác jacket mặc vào .
- Trời này mà lạnh chú ? Chú bự con thấy mồ mà .
- Ừ , những người mập chịu lạnh dỡ lắm .
Chúng tôi ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ bên sân sau , cùng kể chuyện tâm tình những ngày tháng còn ở bên quê nhà . Hương hoa hồng phảng phất quanh đây . Trời tháng bảy sao sáng bên rừng lá xào xạc .
Vài bức tranh treo trong nhà , không biết tên tác giả
Mau lớn mau cao
- Này ông , ông không làm gì sao không tập cho con Thi lái xe .
- Ừ , tui đâu có biết . Từ từ tập cho nó có gấp đi đâu mà vội .
Nói vậy tôi lững thững vào trong nhà gọi :
- Sao có muốn tập lái xe không con ?
- Dạ .
- Lần này hai cha con mình không lên Country Wide nữa . Bố mới nghĩ ra một chỗ khác ít xe ít người .
- Đâu vậy bố ?
- Nghĩa trang Oliver Mount .
Country Wide là một công ty địa ốc nổi tiếng của Mỹ có nhiều chi nhánh trên khắp nước Mỹ , và họ mới mua lại một bin đinh của hãng phôn Motorola . Sân khá rộng có thể dùng làm chỗ tập lái xe . Oliver Mount là nghĩa trang gần nhà tôi , từ nhà tôi ra đó chừng 2 phút . Nơi đây vắng vẻ . nhiều bóng cây và bông hoa tưởng niệm , tha hồ tập quẹo trái , quẹo phải .
Lần thứ nhì tập lái xe , dĩ nhiên tay lái con tôi chưa vững . Quẹo phải thường hay leo lề .
- Khéo khéo con à , trong này toàn là mộ bia .
Đâu chừng nửa tiếng lái lòng vòng trong nghĩa trang , tôi hỏi :
- Sao mệt chưa con ?
- Chưa bố , bố mệt à ?
- Không , nhưng hơi chóng mặt . Con ngừng xe ở đây để bố lái xe về . Mai mốt tập lái tiếp nhé .
Về đến nhà con Linda chạy ra hỏi han :
- Sao bố tập lái xe cho chị Thi bố có sợ không ?
Tôi mỉm cười , xoa đầu nó :
- Đâu có sao con , Thi nó lái xe còn đỡ hơn ngày xưa bố tập cho má lái . Lúc parking (đậu xe ) thay vì đạp thắng má đạp chân ga , xe bay lên bờ rào chắn móp méo hết cảng xe .
Linda cười toe toét , hỏi :
- Bố có rảnh không ?
- Chi vậy ?
- Con muốn đi bộ , cô giáo nói đi bộ tốt cho Pi I (P.E = Physical Exercise = thể dục , như một bài hát Muốn sức khỏe phải tập thể thao ...)
Đi làm trên mười tiếng một ngày , về mới tập cho con gái lớn lái xe , giờ tới phiên cô út . Tôi thở dài :
- Ừ , đi thì đi .
Chúng tôi đi bộ quanh khu xóm chừng vài trăm thước . Tự dưng Linda hỏi tôi :
- Bố cao bao nhiêu ?
- 5 fít sáu ( 5 feet 6 inches = 1m65) , còn con cao bao nhiêu rồi ?
- Bốn phít hai .
Tôi chợt cười , nhớ ngày nao nó còn bé tí , bèn xoa đầu hỏi :
- Trong lớp con chắc nhỏ nhứt phải không ?
- Không bố , con đứng giữa .
- Bố nghĩ rằng chừng vài năm nữa , các bạn con Mỹ trắng Mỹ đen Mễ sẽ cao hơn con nhiều .
Linda lắc đầu , giọng nói chắc chắn :
- Không bố , co nghĩ con sẽ cao hơn tụi nó .
Tôi ngạc nhiên hỏi lại :
- Sao vậy con ?
- Tại vì cô giáo con , cô Hooper đó . Trong giờ học cô giáo nói : "The Asian is a fast growing people in the world . "
Tôi bật cười vì lời nói ngộ nghĩnh và chậm rãi cắt nghĩa cho nó nghe .
- Câu đó có nghĩa nói là Người Á châu như mình nè , sinh sôi nảy nở nhiều nhứt trên thế giới , hổng có nghĩa là mình sẽ mau lớn mau cao như người Mỹ đâu !
- À há .
Căn nhà nhỏ bà chị vợ tôi nằm khuất trong dãy nhà khang trang thuộc thành phố Munster . Đây là một thành phố nhỏ cổ kính đã có chiều dày lịch sử hơn ngàn năm . Nhà cửa nơi đây không xây dựng ồ ạt như khu gần nhà tôi bên Mỹ . Nhà cửa màu gạch ngói đỏ nổi bật với những hàng cây xanh rợp bóng mát .
Bà chị tôi tâm sự :
- Chú dì biết không ? Thành phố xem xét mãi mới cho tôi mua miếng đất này . Khu này còn trống cả chục lô đất . Họ để dành để đền bù cho những người dân nào có nhà có đất bị trưng thu làm đường xây chợ gì đó .
Nhà bà chị xây khác hẵn những mái nhà người Đức , nó thiết kế vẽ mẫu bởi con gái thứ của chị . Nhìn nó có vẻ tân thời , mới mẻ với cấu trúc lạ . Gạch màu trắng đục , với những cột bê tông cốt sắt chống đỡ cả nhà hai tầng . Dưới hầm bốn phòng ngủ, tầng chệt với phòng khách rộng rãi . Nhà bếp với các dụng cụ mới , dao thìa i nốc mới tinh . Cái máy microwave (vi ba) kiểu mới của Đức vừa nướng vừa dùng sóng vi ba , tôi dùng thử mà vẫn chưa biết cách xài . Ở tầng này có phòng ngủ . Tầng hai có ba phòng , và căn áp mái (attic) dành cho cháu út .
Nhà xây được nửa chừng , hàng xóm người Đức gọi lên thành phố phàn nàn là tại sao nhà đó lại xây cao hơn nhà họ . Bà chị tôi chép miệng :
- Họ vậy đó , nhưng thành phố giải thích đã cho phép tôi xây nhà theo bản sơ đồ . Coi thế ở với nhau lâu ngày họ rất tử tế , giúp đỡ mình khi có chuyện cần thiết .
- Em chưa hiểu lắm ?
- Chẳng hạn như là tôi xây nhà xong chừng một vài năm , họ hỏi đã đóng thuế nhà chưa .
- Thuế bao nhiêu một năm hả chị .
- Chừng vài trăm đồng Euro .
Bà nhà tôi trố mắt nhìn , tỏ vẻ không tin :
- Nhà chị mấy trăm nghìn Euro chỉ đóng thuế ít vậy ư , nhà em bên Mỹ trị giá chưa đến 100 ngàn đô mà thuế nhà hàng năm phải đóng gần 3000 đô .
Thuế thổ trạch thành phố Fort Worth nói riêng , cũng như quận hạt Tarrant thuộc Texas đánh thuế nhà cao nhất nước Mỹ , từ 2,6 đến 3 phần trăm trị giá căn nhà .
Buổi sáng hôm sau tôi ra bàn bếp trên đó đã bày sẵn những ổ bánh mì mới ra lò , bên cạnh là vài gói thịt dăm bông ham , salami xắt mỏng , phô mai lát .
- Chú ăn thử bánh mì Đức này xem sao . Nóng thì ngon lắm nhưng để nguội thì hơi cứng .
Mỗi loại bánh mì từng nước đều có độ dòn riêng và loại nào mà bỏ ra ngoài gió chừng vài tiếng ăn cũng dở như nhau . Bánh mì tiệm Ba Lẹ thành phố Arlington gần nơi tôi ở , dạo này đổi chủ mới nên cách thức làm bánh cũng đổi thay chăng , nó vừa dòn , mềm và thơm phức mùi bơ . Mua bánh mì tiệm này xếp hàng đến năm mười phút .
- Chú uống cà phê chứ ?
- Dạ , không . Cho em xin ly nước lạnh .
Chị M. trao cho tôi chai nước một lít . Nhìn vào trong chai nước sủi bọt tôi biết là nước soda . Tôi cười và nói :
- Nước này em uống không quen , để em uống nước vòi .
- Chớ , nước nhiều chất vôi uống không được đâu . Trong tủ lạnh nước suối tôi để ngăn dưới cho lạnh , chú lấy mà uống .
Người Đức ở tỉnh này họ uống quen nước có gas . Tôi uống không quen , uống làm sao ấy . Nước suối hiệu Eva uống không ngon như nước vòi bên Phần Lan , nó lờ lợ sao đó . Tới đây tôi nhớ câu chuyện do một ông MC quê ở Sơn Tây , Việt Nam . Ông kể rằng bài thơ Đôi mắt người Sơn Tây của Quang Dũng. U uẩn chiều lưu lạc , buồn viễn xứ khôn nguôi . Chúng ta có cảm tưởng đôi mắt người con gái ấy thật đẹp , thật mơ huyền (mờ) . Nhưng ông ta nói tiếp rằng thật ra ở miền của ông nhiều chất vôi nên mắt người nào cũng có nhiều ghèn , mắt lúc nào cũng như mở không ra .
Tôi quan sát xem những người Đức ở vùng này có ai mắt u uẩn chiều lưu lạc không . Nhưng không , mắt họ vẫn xanh lè thăm thẳm như nước hồ thu .
Ngòai cửa như có ai bấm chuông inh ỏi. Bà chị cười :
- Chắc cậu út nhà này tới rồi. Thôi gia đình chú chuẩn đi qua bên Hà Lan chơi cho biết .
Ra khỏi nhà chị M. được mấy phút . Cậu em tôi Nh. tươi cười biểu chúng tôi :
- Để em ghé về tiệm một chút lấy vài thứ lặt vặt .
Tiệm ăn HongKong do cậu làm chủ nằm trên đường chính một góc phố Munster , xưa kia rất phát đạt đông khách .
- Tôi thấy khách hàng không đông lắm .
Cậu em tôi chật lưỡi , than thở :
- Hồi đó có mình em , giờ đây ra thêm vài tiệm . Mình bán đĩa mì xào thập cẩm 4 Euro họ bán 3 Euro , cái gì cũng thấp hơn tiệm em một chút . Với lại đồn lính người Anh họ về nước bớt rồi , nên tiệm nào cũng vắng khách . Anh chị các cháu ngồi chơi để em nấu món này ăn thử .
Dưới bếp mùi dầu mỡ bay lên , đầu bếp chính đang xào mì trên bếp . Cậu Nh. tay vốc một nắm hoành thánh cho vào chảo , đổ vào một ít nước lạnh , cho thêm ít muối bột ngọt , rắc tí hành , xong múc ra chén mời :
- Anh ăn thử xem , món này em mới chế biến .
Dù tôi không nấu ăn khéo như cậu , nhưng nhìn qua chén canh hoành thánh , nếm thử nước lèo nhàn nhạt tôi không dám chê thẳng , bèn chuyền chén hoành thánh sang bà nhà tôi :
- Bà nếm thử xem , tài nghệ cậu ra sao ?
Bà nhà tôi nếm thử miếng hoành thánh , phang ngay :
- Hoành thánh nhân cũng được , nhưng nước lèo cậu nấu vầy mất cha hết khách . Tại sao không nấu xương heo hầm lấy nước ngọt . Bên này xương rẻ rề mà .
Nhìn mặt cậu em tôi tiu nghỉu bị bà chị phê bình thẳng thừng , tôi thấy ái ngại trong lòng .
- Thôi cậu ơi ! Tôi ăn bánh mì sáng rồi , ba cái thức ăn Tàu này ăn ngán lắm . Cậu có món ốc xào ốc luộc nào không ?
Cậu Nh. cười toe toét :
- Vậy bữa nào dẫn anh chị ra biển Hòa Lan bắt ốc tha hồ mà ăn .
Từ thành phố Munster cậu em tôi chạy xe về hướng đông bắc khoảng một giờ thì tới biên giới Đức Hà Lan .
- Anh có biết xe chạy trên đường xe nào là xe Đức xe Hà Lan không ? Không hả , dễ lắm bảng nào biển số xe màu xanh chữ vàng là của Hà Lan . Đức màu trắng chữ xanh .
Bên Mỹ các bảng số xe mỗi tiểu bang có màu sắc riêng , và ký hiệu riêng . Texas bảng trắng chữ xanh dương , bên trên là chữ Texas có khi kèm theo một ngôi sao .
Tôi dặn cậu là khi nào có nhà xay lúa bằng cối gió (windmill) thì dừng lại cho tôi chụp vài hình .
- Ở đây không có , miền bắc mới có nhiềụ
Hai bên xa lộ thấp thoáng những cánh đồng luá mì hay cánh đồng cỏ với những con bò khoang đang nhai cỏ . Xa xa vài trang trại mái nhà nâu đỏ ẩn hiện trong rặng cây .
- Anh mà vô trỏng , y như ở quê nhà mùi phân heo phân bò nồng nặc .
- Nông trại nào mà chả vậy , chỗ anh đi mua gà mua vịt bên Mỹ cũng hôi bỏ cha . Con Linda nhà này mà rủ nó đi mua gà là nó sợ lắm .
Tôi mơ màng tưởng nhớ đến ca khúc The sound of Windmill với tiếng rì rào quay của cánh quạt gió , với tiếng đàn ghi ta tửng từng tưng của thằng bạn Đức đã chỉ cho tôi đàn mãi mà vẫn chưa thuộc điệp khúc .
Này người em gái bên cánh gió thổi
Quạt cho nhanh , quạt cho đều
Anh còn về thổi cơm cho vợ
Là lạ lả - là là la
Là lá lá - là là la
Kẻo không kẻo không
Tối nay bả không cho chung giường
Gởi đến các bạn một hình từ trên nét . Tác giả không biết (Unknown author)
Và hình cối xay Hà Lan của Jaap Polak