Thằng Anh chịu được 3 ngày thì "reng ... reng"
Thằng Nhật chịu được 5 ngày phải bò ra
Qua tới ngày thứ 7 thấy thằng VN vẫn im hơi lặng tiếng,.ban giám khảo quyết định cho VN thắng. Nhưng khi mở hộp thì thấy thằng VN nằm chết từ lúc nào rồi, trên vách còn ghi dòng chữ bằng máu : "Đ.m. thằng nào cắt chuông tao"
@ Ba nguời bạn, Mỹ; Pháp và Việt, ngồi uống cà phê trong một quán nọ. Khi hết đề tài để nói, bỗng một anh hỏi :
- Theo các anh định nghĩa thì thế nào là một NGUỜI BÌNH TỈNH ?
Anh Mỹ lên tiếng : Tôi đi làm về, buớc vào phòng ngủ thấy vợ tôi đang làm tình với một nguời đàn ông lạ. Tôi rút súng ra. NGUỜI BÌNH TỈNH là tôi không bắn đôi gian phu dâm phụ đó.
Anh Pháp : Tôi đi làm về, buớc vào phòng ngủ thấy vợ tôi đang làm tình với một nguời đàn ông lạ. Tôi rút súng ra. NGUỜI BÌNH TỈNH là tôi không bắn đôi gian phu dâm phụ đó và nói : Cứ tiếp tục đi !
Anh Việt : Theo tôi thì tôi đi làm về, buớc vào phòng ngủ thấy vợ tôi đang làm tình với một nguời đàn ông lạ. Tôi rút súng ra, không bắn đôi gian phu dâm phụ đó mà còn nói : Xin lổi ông bà, ông bà cứ tiếp tục. Mà cái thằng đó còn tiếp tục được thì NÓ mới là NGUỜI BÌNH TỈNH.
@ Một nàng huớng dẫn viên xinh đẹp dẫn 1 ông khách Mỹ đi tham quan Saigon.
Đi ngang nhà thờ Đức Bà, khách hỏi :
- Cô ơi, chỗ này là gi vậy ?
Nàng toát mồ hôi, không biết nhà thờ Đức Bà tiếng Anh là gì. Suy nghĩ một lúc nàng nói
- Jesu die here (trích nguyên văn) (Khách nghe xong --- choáng)
Lát sau, đi ngang Bảo tàng chứng tích chiến tranh, ông khách hỏi :
- Cô ơi, chỗ này là chỗ nào, sao đông nguời quá vậy ?
Nàng nói :
- America (chỉ vào ông khách) and Vietnam (chỉ vào mình) pằng pằng. People die here.
( Khách há hốc mồm : Hơ !)
Cuối cùng, xe đi ngang Bệnh Viện Từ Dũ.
- Cô ơi, chỗ này là đâu ?
Nàng lại nhăn mày, cắn răng suy nghĩ.
- Men- women, pằng pằng, baby born here.
( Khách --- té lăn đùng, roi xỉu luon !)
@ Cu Tèo vừa đi học về, chạy vào hỏi Bố :
-Bố ơi, hôm nay con học về môn chính trị. Thế Bố giảng thêm cho con thế nào là thành phần Tư bản, thế nào là Vô sản, thế nào là Nhân dân nhé ?
- Được, dễ lắm. Con cứ lấy thí dụ gia đình mình đây này : Bố là nguời đi làm kiếm ra tiền thì Bố là thành phần Tư bản. Mẹ con thì lo việc chi tiêu, lo đủ thứ cho nhà thì ví như là Nhà nuớc. Chị vú đi làm công cho mình là thành phần Lao động. Con thì được mọi nguời lo chu đáo, vậy con là Nhân dân. Còn Cu Tí em con, nó mới đẻ thì là Tương lai của tổ quốc. Con nghĩ thế thì con sẽ hiểu.
Đêm hôm ấy, cu Tèo đang ngủ bỗng nghe tiếng Cu Tí khóc, bèn chạy sang phòng em thì thấy nó đã đại tiện ra đầy quần. Cu Tèo chạy sang phòng Bố Mẹ thì thấy Mẹ đang ngủ say nên không muốn đánh thức. Chạy sang phòng vú em thì cửa phòng khoá chặt, cu Tèo ghé mắt vào ổ khoá thì thấy Bố đang nằm đè vú em trên giuờng.
Sáng hôm sau Cu Tèo bảo Bố : Bố ơi, con hiểu thế nào là chính trị rồi !
- Ừ, thế con nói thử Bố xem !?
- Đây nhé, theo như tình thế nhà mình đêm hôm qua thì thành phần Tư bản đè nén triệt để thành phần Lao động, trong khi đó Nhà nuớc ngủ say như chết, bỏ Nhân dân bơ vơ, còn Tương lai của tổ quốc thì ngập chìm trong ... “kít” !!!
@ Nhân ngày Việt Nam gia nhập WTO, có 8 nguời Quốc tế cùng nhau chung vui trên 1 con tàu gồm : 2 nguời Việt, 2 nguời Nhật, 2 nguời Pháp, 2 nguời Phi. Mọi nguời đang vui vẻ thì con tàu bi lắc lư do bão. Thuyền truởng hô to cần hi sinh 2 nguời, thì 2 nguời Pháp chạy ra nhảy xuống biển và hô to :
- Vì Napoleon anh hùng !
Trong lúc bàng hoàng vì mất đi 2 nguời bạn, thì thuyền truởng hô to cần 2 nguời hi sinh nửa, túc thì hai nguời Nhật cùng nhau nhảy xuống biển và la to :
- Vì tinh thần Samurai
Và cuối cùng, cần hi sinh 2 nguời nữa thì hai nguời Việt Nam hô lên :
- Vì bác Hồ vi đại, ta xô hai thằng Phi xuống biển và trở về đất liền an toàn.
@ Bốn đời chồng
Một cô gái đi thi hoa hậu. Tới phần thi vấn đáp, ban giám khảo nhìn vào hồ sơ thấy ghi :
"Bốn đời chồng nhưng vẫn còn zin" liền đặt câu hỏi : "Tại sao có 4 đời chồng mà vẫn còn zin ?"
Cô trả lời :
"Lấy chồng lần đầu là một anh chàng công tác tại Phòng điều tra xét hỏi, nên cứ GIỮ NGUYÊN HIỆN TRƯỜNG, do vậy không làm ăn gì hết. Ly dị !
Nguời chồng thứ hai là một nhà hùng biện, nên NÓI THÌ HAY, CHỨ KHÔNG BIẾT LÀM. Ly dị !
Nguời chồng thứ ba công tác tại viện bảo tàng nên KHÔNG SỜ VÀO HIỆN VẬT. Ly dị !
Đến nguời chồng thứ tư công tác tại phòng kế hoạch CHỈ VẠCH RA, RỒI ĐỂ ĐÓ KHÔNG LÀM TIẾP. Ly dị !
@ Tại sao thể thao Việt Nam lại kém thành tích ? Bởi vì thế giới không bao giờ tổ chức những môn thế mạnh của Việt Nam như các môn : Cuỡi ngựa xem hoa, Qua cầu rút ván, Đe đầu cuỡi cổ, Ném đá giấu tay, Ăn cháo đá bát, Thọc gậy bánh xe, Vắt chanh ném vo, Gắp lửa bỏ tay nguời ...
@ Theo tiến sĩ kinh tế học Robert Bảo (Nobel kinh tế năm 2007) thì : "Ở Việt Nam, chiều cao cơ thể trong tư thế làm việc tỷ lệ nghịch với mức lương mà họ nhận được" Thống Kê chứng minh : - Anh công nhân đứng máy làm việc, lương 200 USD/tháng - Anh chuyên viên IT ngồi làm việc trên máy tính, lương 300 USD/tháng - Nguời mẫu Yến Vy, nằm làm việc, lương 1000 USD/đêm.
@ Truớc đây da mình đen lắm, ra đuờng chỉ toàn bit mặt thôi ! Từ ngày mình thử dùng POND da mình trắng hẳn ra. Hôm truớc đi trong thang máy, anh ấy gởi cho mình thông điệp : "Tuyết Anh ơi, mình đính hôn nhé !" Lúc ấy mình cảm thấy thật hạnh phúc. Thế rồi mình chủ quan không xài POND, chỉ có hai ngày sau là da mình trở về nguyên dạng. Anh ấy lại gởi cho mình thông điệp : "Tuyết Anh ơi, cho anh xin lại cái nhẫn." Mình buồn lắm, chắc mình phải dùng NIPPON thôi ! Nghe nói : "Son NIPPON sơn mông cung trắng". Lần này thì mình khỏi sợ da đen lại nữa rùiiiiiiiiiii, và anh ấy phải trở lại với mình thuiiiiiiiiiii !!!
Đúng là siêu quảng cáo.
@ Ai cũng biết Việt Nam & Lào là 2 nuớc anh em. Nhưng một sự thật phủ phàng là cái gì tệ ở Việt Nam cũng gán cho cái mác Lào. Đôi dép mang rẻ nhất là đôi dép Lào. Bệnh da thì có bệnh hắc Lào. Cái thứ thuốc hút gớm nhất cũng là thuốc Lào. Con gió khắc nghiệt nhất cũng gọi là gió Lào. Và ... có một ông doanh nhân nguời Lào sang Việt Nam làm việc cũng đã lâu, trong một chuyến đi công tác Hà Lội, ông ta ngồi chung với 1 nguời Hà Lội trên xe buýt. Sau khi đến trạm dừng, nguời Hà Lội kia phát hiện là đôi dép của mình không cánh mà bay. Ông ta la lên : "thằng lào, thằng lào lấy".
@ Cụ A là thương phế binh trong thời kì chiến tranh, đã bị mất một chân.
Một hôm, Cụ A đang ngồi trong công viên thì bỗng thấy đằng xa Cụ B đang đi cà nhắc với vẻ mặt đau khổ, từ từ tiến tới. Vì thấy đồng cảnh ngộ, nên Cụ A buớc đến để làm quen và chia sẽ nổi thương tật.
Lấy tay chỉ vào chân tật nguyền của mình, Cụ A nói : "Mìn bẫy của chiến tranh, 40 năm về truớc !”.
Cụ B cũng chỉ xuống chân mình và nói : "Cức chó, cách đây 40 thuớc."
@ Có ông Mỹ kia lấy vợ Việt, rất chịu khó học nói tiếng Việt.
Bửa kia hai vợ chồng ra hồ nuớc chơi, ông ta mới nói :
-Con hồ này đẹp quá hả em ?
Vợ anh ta chỉnh :
-Anh phải kêu là cái hồ.
Hôm sau đi chèo thuyền trên sông, anh khen :
-Cái sông này cũng đẹp.
Vợ lại cằn nhằn :
-Anh phài kêu là con sông.
-Sao tiếng xứ em kỳ cục quá vậy, cũng là nuớc, mà khi gọi là cái lúc gọi là con ?
-Tại anh không để ý chớ. Đây nè : Cái nhà, cái bàn, cái tủ, nó đứng ỳ một chỗ nên gọi là cái. Con mèo, con chó, con gà nó chạy tới, chạy lui nên gọi là con. Tương tợ nhu vậy : Cái hồ năm yên, trong khi con sông nó chảy.
Anh chồng vỗ đui cái đốp, rồi cuời hỉ hả :
-Hèn chi cái của anh nó cứ nhúc nhích, cục cựa nên gọi là con, còn của em nó cứ nằm ỳ một chỗ nên gọi là cái.
@ Có một ông 60 tuổi nọ, sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp, đến khi về già ông tích cóp đuợc 1 số tiền kha khá, ông quyết định đi Thailand để cho biết chút “vị vu” với đời.
Sau khi xuống sân bay, ông ở 1 khách sạn. Ông ta hỏi anh bồi khu vực nào có “vui vẻ tươi mát”, anh bồi chỉ dẫn ông tận tình.
Buồi tối, ông lên đồ láng “coóng” đi ra khu vực đó. Ông thấy 1 ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 huớng. Một tấm ghi là : "Dành cho nguời nhiều tiền", tấm còn lại ghi : "Dành cho nguời ít tiền".
Ông ta nghi : "Mình gom góp có chút ít tiền thì nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy".
Ông cắm cúi đi đến cuối đuờng lại gặp một ngã ba, trên đó có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi : "Dành cho người trẻ", tấm còn lại ghi : "Dành cho người già". Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho nguời già, cắm cúi đi.
Ði đến cuối đường ông lại gặp một ngã ba, trên có 2 tấm bảng. Một tấm ghi là: "Dành cho nguời đẹp", tấm còn lại "Dành cho nguời xấu". Ông bụng bảo dạ : "Mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ", thế là ông quẹo vào đuờng dành cho nguời xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình : "Sắp đuợc huởng sung sướng rồi, ráng lên".
Ði đến cuối đường này, ông lại nhìn thấy một ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. Một tấm ghi: "Dành cho nguời dẻo dai và nhiều xí quách", tấm còn lại ghi: "Dành cho nguời hết xí quách". Ông tự nghĩ : "Mình già rồì làm gì còn xí quách nữa, mình chỉ ráng đi để tận huởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà", thế là ông rẽ vào đường thứ 2.
Ông bước đi trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú …, nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ có một tấm bảng treo thật cao. Ông lam nham đọc :
"Ít tiền, già lão, xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi, quay về nhà đi … Ông Ngoại !".
@ Olek Blokhin (đội tuyển bóng đá Nga), Kiatisak (đội tuyển bóng đá Thái Lan), và Văn Quyến (đội tuyển bóng đá Việt Nam) cùng đi gặp Chúa.
Olek Blokhin hỏi Chúa : "Chừng nào thì đội Nga vô địch World Cup ?"
Chúa trả lời : "40 năm nữa."
Olek Blokhin nói : "Vậy lúc ấy chắc con chết rồi !"
Đến Kiatisak hỏi : "Vậy chừng nào thì Thái Lan vào được vòng đấu bảng World Cup ?"
Chúa trả lời : "Khoảng 30 năm nữa."
Kiatisak nghe thế và buồn bã nói : "Lúc ấy chắc con cũng chết rồi."
Đến luợt Văn Quyến, Văn Quyến hỏi : "Còn khi nào Việt Nam vô địch châu Á ?"
Chúa nói : "Lúc đó chắc tao … chết rồi" !
@ Trong cuộc thi hoa hậu ở Sàigòn, có 3 nguời đẹp vào chung kết để thi ứng xử : 1 cô là công nhân xuởng lắp ráp xe đạp, 1 cô nữa là công nhân hãng bia, cô thứ 3 thuộc xuởng lắp ráp tủ lạnh National.
Cô công nhân xuởng lắp ráp xe đạp đuợc bắt thăm ứng xử truớc. Ban giám khảo hỏi:
- Cô hay cho biết theo quan niệm của mình, nguời đẹp khác xe đạp chổ nào ?
Cô này trả lời :
- Thưa ban giám khảo và thưa tất cả quí vị (chúm chím cuời duyên), đối với xe đạp thì phải đạp pê-đan lấy trớn rồi mới leo lên cuỡi, còn với đàn bà nói chung thì phải làm nguợc lại ạ !
Khán giả đồng thanh vổ tay tán thuởng.
Kế tiếp ban giám khảo hỏi cô công nhân hãng bia :
- Cô hay cho biết chổ khác nhau giửa phụ nử và chai bia ?
Cô này trả lời :
- Thưa quí vị , theo ý em thì chai bia được đong đầy trước khi đóng nút , còn phụ nử thì đuợc đóng nút truớc đấy ạ !
Cử toạ vổ tay vang dậy và có tiếng huýt sáo như điên.
Ðến cô thí sinh của hãng tủ lạnh National. Truớc câu hỏi tương tự của ban giám khảo, các bạn đoán xem cô ta sẻ trả lời ra sao để nói lên sự khác biệt giửa tủ lạnh và đàn bà ?
Cô thí sinh thứ ba này mắt sáng long lanh, trả lời :
- ... theo em thì có 1 điểm khác biệt nhỏ như thế này : Thuờng thì nguời ta cho vào tủ lạnh miếng thịt lúc nó còn mềm, để rồi lúc lấy ra nó trở thành cứng. Còn đối với dàn bà thì nguợc lại, miếng thịt cho vào thì cứng, đến lúc lấy ra thì đã hoá mềm ...(cô lấy vạt áo che miệng cuời).
@ Sáng 26/06/2006, trên quốc lộ 1 từ Hà Nội đi Đà Nẵng, tai km 235 đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng. Mọi nguời xúm đông để xem tình hình nạn nhân. Một anh phóng viên trẻ tuổi, với bầu nhiệt huyết công việc có sẵn, định bụng sẽ làm một bài phóng sự về chủ đề này. Anh chen vào đám đông, nhưng với cái dáng nguời thấp bé như anh thì quả là khó để vượt qua hàng rào kiểu này. Anh ta bèn hô lớn “Tôi là con của nạn nhân, xin mọi nguời tránh đuờng”. Mọi nguời đều lịch sự tránh đuờng, và nhìn anh với con mắt thương xót vô bờ bến, vì cha anh - một con bò đã bị xe ôtô mang biển số 29K-3361 đụng phải.
@ Thư của Thuợng đế gửi Nguyễn Văn Tèo
Như con cũng biết, lòng tin vào thuợng đế hiện nay mỗi ngày mỗi giảm, và việc con còn nhớ tới ta, trông chờ vào phán xét của ta là một niềm cổ vũ động viên rất lớn đối với ta.
Tèo con !
Trong đơn, con muốn ta hãy làm sao để được ngu đi, nhằm mục đích được dễ sống hơn trên cõi đời này. Đấy là một nỗi khát khao kỳ quặc nhưng chính đáng, vì ta cũng rất thấu hiểu tầm quan trọng của áo cơm trong cuộc mưu sinh vất vả hằng ngày.
Nhưng Tèo ơi, con có khôn đâu mà bảo ta phải giảm bớt trí khôn cho con, đấy mới là điều quan trọng nhất !
Vậy người khôn là gì ? Hỡi Tèo, người khôn nhất, khôn tuyệt đỉnh, khôn cao cấp hơn hẵn các loại khôn chính là nguời tỏ ra mình chả khôn tí nào. Đấy mới là đắc đạo.
Nói theo cách khác, kẻ khôn bây giờ là kẻ im lặng, hoặc là kẻ biết vậy mà không phải vậy. Ví dụ nhu trong cuộc họp, khi anh em hăng hái phát biểu, đưa ra mọi chính kiến thì đứa khôn là đứa chỉ cười cười. Nếu hội nghị chia thành hai phe cãi nhau om sòm thì kẻ khôn gật gật, làm đồng minh của cả hai phe. Nếu buộc phải phát biểu, kẻ khôn sẽ lập tức tìm đuợc những từ chung chung, thể hiện mơ uớc của mình về thế giới không chiến tranh, về lòng nhân đạo lan khắp địa cầu. Kẻ khôn không đả kích ai, không kết tội ai nhưng lại tràn ngập niềm đau xót, và day dứt với những đau khổ mà nhân loại nói chung và bạn bè nói riêng đang phải chịu đựng.
Nếu gặp một ông sếp ít học hơn mình, kẻ khôn hiểu ngay là phải cho ông thấy mình coi khinh bằng cấp, rằng vốn sống, kinh nghiệm sống và phong cách sống quyết định tất cả, mà những phẩm chất ấy thì sếp luôn sáng rực như sao.
Nếu tham gia giao thông, đứa khôn là đứa nhìn truớc ngó sau, không thấy cảnh sát thì phóng vù vù, còn nhác thấy từ xa đã vội vàng ngoan ngoãn, khép nép, khuôn mặt cuời cuời, cả đời chắc chắn sẽ không bị "vịn".
Nếu lãnh đạo việc cơ quan, chẳng may phạm khuyết điểm, kẻ khôn lập tức than khóc là mình trình độ hạn chế, tầm nhìn eo hẹp, lại quá tin tuởng vào anh em phía dưới. Để xảy ra tội này, kẻ khôn vô cùng hối hận, thề sẽ rút kinh nghiệm, nghiêm khắc kiểm điểm, tự xác định bài học lớn cho mình. Đấy là những phương châm nằm lòng mà đứa ... không khôn cũng biết.
Tóm lại, khôn ba năm nhưng tỏ ra dại tới ba mươi năm, đấy là phương châm sống thông dụng, là bằng chứng hùng hồn của khôn đuợc tôi luyện, đuợc truởng thành. Còn con thì sao hả Tèo ? Con có một tí kiến thức, một tí bằng cấp thế là vội vã nhảy xổ ra đời. Con áp dụng trí tuệ lung tung, nóng lòng cho xã hội thấy đầu óc của mình. Con tin vào sách vở, tin vào quy định, tin vào luật lệ, đấy toàn là những phẩm chất của kẻ chưa khôn hoặc khôn một cách nóng vội. Quên mất câu châm ngôn vĩ đại: "đứa khôn ăn nói nửa chừng, để cho đứa dại nửa mừng nửa lo", con lúc nào cũng kết luận, lúc nào cũng khẳng định, do đó thành công làm sao đuợc.
Ngay cả một thượng đế như ta, quyền uy khắp thiên hạ, sáng tạo ra muôn loài, nhưng hễ có chuyện gì, đều trả lời còn xem xét, còn hỏi ý kiến các ban chuyên môn, tham khảo các thuợng đế nhỏ hơn đã được phân công cụ thể, chứ đâu có nhanh nhảu như con. Nên việc con đề đạt là muốn kém khôn ta không giải quyết, lý do là con thực sự chưa khôn bao giờ, hay nói chính xác hơn, con chưa lúc nào khôn cao cấp. Con chỉ có một mớ kiến thức thê thảm học ở truờng nên còn dại (ta tránh dùng chữ ngu) lắm ! Chả việc gì phải xin thứ mình đang có sẵn. Tèo ơi, chỉ cần vận dụng linh hoạt, chỉ cần quên bớt kiến thức mà con đang có sẵn trong đầu, dù còn ít ỏi, là Tèo có thể tồn tại một cách đàng hoàng trong cuộc sống này.
Á ! Còn câu hỏi của con về giao lưu gái thời nay, làm sao con lấy lại những tiền bồi dưỡng bằng cả năm lương của con cho gái. Tại sao con còn hỏi ta câu hỏi đau lòng nầy ? Há rằng con nghe câu tục ngữ nầy chưa:
Bắt thang lên hỏi ông Trời
Lấy tiền cho gái có đòi được không ?
Ông Trời mới đáp rằng:"Không"!
Ta còn bị gạt huống chi là mày !
Chúc con thành công.
@ Ở lớp 9 trong giờ Văn. Một cậu bé đưa cho cô bạn bên cạnh mẩu giấy nhỏ, trong đó viết nguệch ngoac : Sau giờ học, chúng ta sẽ ra công viên và ngồi trên ghế đá chơi.
Cô bạn đọc lướt qua, hiểu ý, nhìn cậu bé bằng con mắt khinh mạn và bỉu môi. Một lát sau, cô đẩy sang cậu bé một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ : Nếu chỉ có vậy thì mày xuống lớp 5 mà học.
@ Nguời Nhật đào đất xuống 500m thấy đuợc 1 sợi dây điện thoại, liền kết luận rằng cách đây 500 năm nguời Nhật đã dùng điện thoại bàn. Nguời Mỹ cũng đào đất xuống 1000m và thấy đuợc 1 sợi dây cáp, kết luận rằng cách đây 1000 năm nguời Mỹ đa dùng truyền hình cáp. Nguời Việt Nam liền vào cuộc, đào sâu xuống 2000m mà chẳng thấy đuợc gì hết, nhưng vẫn kết luận rằng cách đây 2000 năm nguời Việt Nam đã dùng điện thoại di động.
@ Chính phủ Việt Nam có chính sách gộp các tỉnh lại với nhau để dễ quản lý. Vì vậy, các tỉnh đuợc gộp lại là : Quảng Bình + Quảng Trị + Thừa Thiên Huế đuợc đặt tên Bình Trị Thiên. Còn Phú Yên + Khánh Hòa goi la Phú Khánh … Nhưng có 3 tỉnh không thể gộp lại đuợc với nhau là Kontum, Plei-ku, Daklak, vì không thể đặt tên đuợc là Kon-Ku-Lắc, Lắc-Kon-Ku, Ku-Kon-Lắc ...
@ Một nhà triết học gặp một thanh niên đang khóc vì thất tình. Nhà triết học cười lớn. Chàng thanh niên giận dữ chất vấn, thì nhà triết học lắc đầu nói : “Không phải tôi cười anh mà chính anh đang tự giễu mình. Anh đau thương như vậy chứng tỏ trong lòng anh còn tình yêu, mà đối phương không còn. Rõ ràng là tình yêu ở phía anh, anh không mất tình yêu mà chỉ mất một nguời không yêu anh thôi, như vậy việc gì phải đau lòng ? Tôi thấy anh nên về nhà ngủ một giấc là hơn. Nguời đáng khóc chính là cô gái. Cô ta không chỉ mất anh mà còn mất cả tình yêu trong lòng, mới là kẻ đáng thương !”
@ Sau tiệc cuới, cô dâu chú rể động phòng hoa chúc rồi lăn ra ngủ. Nửa khuya, chú rể bừng tỉnh vì tiếng cô dâu cuời ha hả. Chú rể khó chịu nhưng vẫn dịu giọng hỏi :
- Có chuyện gì mà em cười vui thế ?
- Em nhớ lời mẹ em hồi xưa. Cô dâu nói.
- Bà nói gì vậy em ?
- Mẹ em thường bảo : “Mày xấu gái lại vô duyên thì có … chó nó lấy !”
@ Cha xứ của một xóm đạ̣o nhỏ có nuôi một con chim rất khôn. Cha rất quý con chim này. Một hôm, con chim của cha bị mất, cha nghĩ rằng xứ mình nhỏ, chắc ai cũng biết là mình có con chim. Nghĩ vậy nên trong bài giảng trước nhà thờ hôm đó, cha xứ hỏi : "Ai ở trong nhà thờ này có con chim thì đứng dậ̣y ?", tức thì tất cả đàn ông trong nhà thờ đứng dậy. Cha biết mình đã lầm nên chữa lại : "Ai ở trong nhà thờ này tùng thấy con chim thì đứng dậ̣y ?", tức thì tất cả đàn bà trong nhà thờ đứng dậy. Cha biết mình lại lầm nên chửa lại tiếp :"Ai ở trong nhà thờ này đã thấy con chim của cha thì đứng dậ̣y ?", tức thì tất cả các sơ trong nhà thờ đứng dậ̣y.
@ Một cặp vợ chồng già trên 80 tuổi mà vẫn khỏe mạnh, vi họ ăn uống theo chế độ và tập thể dục thuờng xuyên. Không may hai cụ qua đời do một tai nạn xe buýt. Họ lên thiên đàng và được Thánh Pierre đón tiếp nồng hậu. Thánh Pierre đưa hai nguời đi tham quan nhà bếp, hồ bơi, phòng tắm hơi, sân chơi tennis ... Lóa mắt vì sự sang trọng của ngôi nhà, cụ ông hỏi Thánh Pierre :
- Chúng tôi có phải trả tiền các dịch vụ không ?
- Tất cả đều miễn phí, đây là thiên đàng mà. - Thánh Pierre trả lời.
Đến giờ ăn, Thánh Pierre đua hai cụ đến bàn bày thức ăn linh đình. Cụ ông hỏi :
- Tất cả các món ăn này đều miễn phi ?
- Tất nhiên. - Thánh Pierre trả lời.
- Chúng tôi có thể ăn tùy thích, không phải lo ngại dư mỡ, đuờng, cholesterol à ?
- Không, tôi đã bảo là cụ đang ở trên thiên đàng. Cụ có thể ăn uống no say tùy thích mà không sợ bị béo phì, đái đuờng hay nhồi máu cơ tim ...
Bỗng nhiên mặt cụ ông trở nên đỏ gay, va quay sang bà vợ quát to :
- Tất cả do lỗi của bà. Nếu bà không ép tôi phải ăn uống kiêng cữ và tập thể dục, thì tôi đã lên đây sớm hon 10 năm.